Dị Giới Dược Sư

Chương 369

Bầu trời tại thành Phật Lạc Lý Tư vừa mới hừng đông mà vẫn rất âm u, mây đen vần vũ trên không, mưa tuôn xối xả, khiến cho toàn thể tòa thành siêu cấp này trở nên rất ảm đạm.

Đại đa số các khu thương nghiệp đều vì cơn mưa như trút nước kia mà dời giờ giấc buôn bán lại, để mọi người được ngủ một giấc say sưa cho thoải mái.

Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là Phật Lạc Lý Tư được bình an vô sự, bởi vì lúc này đang có từng loạt đạn tín hiệu bắn lên không trung, nổ mạnh trên không và rồi tỏa ra tứ phía, tạo thành một đồ án trông rất đẹp mắt.

Đạn tín hiệu liên tục bắn lên trời như vậy nhưng lại không phải để chúc mừng ngày lễ quan trọng gì, mà đó là loại Thanh hệ tín hiệu cảnh giới rất khẩn cấp, âm thanh bén nhọn và chói tai, khiến những ai đang ngủ say cũng phải giật mình thức giấc, đồng thời cũng ý thức được ngoài việc Lăng Đế Tư bị hành quyết ra, ở tại Phật Lạc Lý Tư này còn có chuyện không tầm thường khác đang xảy ra nữa.

Đó là đạn tín hiệu cấp X! Cũng là một loại đạn tín hiệu đại biểu cho sự tình chưa nắm rõ thuộc cấp cao nhất.

Mọi người dân đều không biết chuyện gì xảy ra, nhưng những đội nhai an (cảnh vệ đường phố) đã nhanh chóng giữ yên trật tự, đồng thời cũng báo cho mỗi nhà mỗi hộ không được ra ngoài. Ngay cả những đệ tử lưu linh ra ngoài hưởng lạc suốt đêm, giờ đang say lúy túy và muốn trở về nhà thì cũng bị các kỵ sĩ tuần tra tạm thời bắt giam vào một chỗ hết.

Những địa điểm công cộng của Phật Lạc Lý Tư cũng đều bị giải tán hết, trừ những người đang chấp hành nhiệm vụ thôi.

Trong cơn mưa xối xả, từ các đường phố lớn nhỏ đều ngập tràn những bóng hắc y nhân tựa như u linh vậy. Nếu là người hơi sáng mắt một chút thì cũng đều nhận ra được bọn chúng chính là Tử Vong Truy Sát đoàn của đế quốc.

Lần này đã xuất động đại quy mô thành viên của Tử Vong Truy Sát đoàn như vậy, hẳn là từ khi thành lập hội đến giờ chưa hề có bao giờ.

Ngoài Tử Vong Truy Sát đoàn ra, còn có rất nhiều chiến chức giả từ bốn phương tám hướng đang ồ ạt chạy tới, nào là chiến sĩ, thích khách, ma pháp sư, kỵ sĩ, cung tiễn thủ, phù chú sư, lực sĩ, kết giới sư, tế ty, vv....

Biểu tình ở trên mặt những người này đều rất ngưng trọng, dường như đang lâm đại địch vậy. Bởi vì ở ngay giữa thủ đô Phật Lạc Lý Tư của Lam Nguyệt, nơi được xưng là an toàn nhất với hàng ngũ thủ vệ sâm nghiêm, vậy mà lại có thể xảy ra đột biến thế này, thật là khó tưởng tượng nổi.

Dù có là thánh cấp cường giả của địch quốc lẻn tới đây, vậy cũng không đến nỗi phải kinh sư động chúng như thế. Thế mà giới cao tầng lại huy động nhiều người đến như vậy, phỏng chừng là muốn dồn kẻ xâm nhập vào chỗ chết mới thôi.

Thế nhưng nhiệm vụ khẩn cấp hôm nay mà các dũng sĩ tiếp nhận được lại là truy sát kẻ mà họ còn sợ hơn cả thánh cấp cường giả - một con chuẩn S cấp ma thú.

Mà cũng may đó chỉ là một con chuẩn S cấp ma thú, tuy có phiền phức, nhưng với chiến thuật lấy biển thịt đè người thế này thì chắc chắn họ sẽ thành công thôi. Nếu như có phải chiến đấu với con S cấp ma thú đó, nghe ra rất giống như là đi tìm chết vậy, thật tức cười.

Chuẩn S cấp và S cấp không chỉ có khác nhau ở một chữ "chuẩn" đơn giản như vậy mà thôi, mà thực lực giữa hai cấp còn chênh lệch nhau rất xa. Thế nhưng chuẩn S cấp đúng là rất có tiềm lực để trở thành S cấp ma thú.

Hơn nữa, con ma thú chết tiệt đó lại là sủng vật của thống soái Rạng Đông, người mà dân Lam Nguyệt vừa nghe danh thì đã sợ mất mật rồi. Điều này quả thật là không thể ngờ tới.

Do đó mà hội trưởng Liên Chức công hội đã ban tử lệnh, bất luận thế nào cũng phải truy sát hai kẻ đó cho bằng được, nhất định phải vĩnh tuyệt hậu hoạ.

Vậy thì đội hình truy sát quy mô tầm cỡ này cũng không có gì kỳ quái cả.

Lúc này phương hướng tháo chạy của Tật Phong là hướng đông môn của Phật Lạc Lý Tư. Bởi vì pháp trường của Phật Lạc Lý Tư nằm ở thành đông, vì vậy nếu muốn rời khỏi thành thì chỉ có con đường này là gần nhất.

Nếu là lúc bình thường, vậy thì Mộ Dung Thiên lo rằng Cát Tư sẽ bố trí bẫy rập ở trên đoạn đường này, thế nhưng lúc nãy Tật Phong đã đột nhiên xuất hiện nên đã khiến cho lão bất ngờ. Vì vậy, nhất định là lão cũng không kịp trở tay rồi.

Tuy nhiên, Tật Phong vẫn gặp phải sự tấn công mạnh như vũ bão. Phải biết rằng, đây là Phật Lạc Lý Tư, là thủ đô của Lam Nguyệt, vì vậy mà cường giả tụ tập ở đây đông không đếm xuể.

Nào là linh lực tiễn, bạo đạn, Hỏa tường, Thủy long, Phong nhận, Mộc xà, Điện mang, Băng trụ, Thổ duẩn, nguyên tố khôi lỗi, vv.....

Các linh lực kỹ năng hoa lệ vô cùng vô tận bay về phía Tật Phong như cơn mưa rào, mà người sử dụng những kỹ năng đó lại có nhiều chức nghiệp khác nhau, đồng thời cả những người tu luyện các hệ nguyên tố đặc biệt như là Quang Minh và Hắc Ám võ giả cũng có đủ, thậm chí còn có cả những Nghĩ linh sứ hiếm thấy nữa.

So với đám võ sĩ cấp thấp trong pháp trường lúc nãy thì rõ ràng những người đang truy đuổi Mộ Dung Thiên và Tật Phong đây còn lợi hại hơn nhiều, họ đều là những cường giả có thực lực nhất định, mỗi một người đều có thể sử dụng vũ khí tấn công từ xa hoặc là sử dụng kỹ năng Phi hành tấn công từ xa.

Bọn họ không hề tới gần Tật Phong, mà chỉ đứng từ xa mà phát động kỹ năng để oanh tạc nó, bởi vì mục tiêu quá rõ ràng nên họ cứ tận lực mà tấn công. Làm tiêu hao lực lượng của đối phương cũng đồng nghĩa với việc giảm thiểu sự tổn thất tới mức thấp nhất cho phe mình.

Đó chính là chiến thuật xa luân chiến đê tiện, nhưng cũng rất hữu hiệu. Hơn nữa trong điểm tấn công của họ không phải là Tật Phong, mà là Mộ Dung Thiên và Lăng Đế Tư đang ở trên lưng nó.

Trong hai người, một là cường giả và một là thiên chi kiều tử của đế quốc, nhưng lúc này thì lực lượng của cả hai đều bị phong bế, nên điều đó đã khiến cho Tật Phong phải tốn hao khá nhiều sức lực để bảo vệ cho cả hai. Vì vậy mà hiệu quả do đám người truy sát tạo ra còn tốt hơn là trực tiếp vào Tật Phong nhiều lắm. Có lẽ chiến thuật âm hiểm này là do lão Cát Tư nghĩ ra đây.

Hiện tại thân thể của Tật Phong đã thu nhỏ lại một chút và không còn to lớn như một con hùng sư nữa, do đó mà tốc độ hấp thu yêu khí cũng giảm đi nhiều, nhưng trái lại thì với thể tích này thì tỷ lệ bị tấn công trúng cũng giảm xuống vài phần. Quả thật quyết định này của nó rất thông minh.

Thế rồi đột nhiên có một cơn gió lốc nhỏ với tốc độ xoáy tròn cực nhanh nổi lên bao lấy toàn thân Tật Phong, đồng thời cũng đánh văng hết những linh lực kỹ năng ra ngoài.

Tốc độ của Tật Phong thật rất giống với tên của nó, tốc độ mau lẹ như gió, lại thêm có sự bảo vệ của cơn gió lốc, nó nhanh nhẹn xuyên qua các loại kỹ năng, rồi mau chóng bỏ rơi kẻ địch lại phía sau.

Cho dù là vậy, nhưng nó cũng không thể nào không bị trúng chiêu được, vì bất luận chạy tới đâu thì cũng gặp phải địch nhân đông như kiến cỏ, ma kỹ ngập trời, hơn nữa lại còn rất nhiều loại tấn công khác nhau của địch nhân nữa. Dù muốn tránh cũng không thể tránh nổi, điều duy nhất có thể làm được là tận lực giảm thiểu sự thương tổn mà thôi.

Mà điều khiến cho Tật Phong tức giận nhất đó là nó không muốn gây thương hại cho nhân loại, nhưng nhân loại thì lại không hề nhân từ với nó chút nào.

Nếu là người bình thường mà gặp phải sự tấn công biến thái như vậy thì từ lâu thi cốt đã không còn nữa rồi, dù có là thánh cấp cường giả chỉ e cũng khó có thể tránh khỏi.

Oành!

Đùng!

Đoàng!

.....

Mộ Dung Thiên ở trên lưng Tật Phong tựa như một lò thuốc nổ, toàn thân bị chấn động mạnh liên miên bất tuyệt. Hắn đưa mắt nhìn những trận mưa linh lực kỹ năng, gần như che đi hết tầm nhìn của mình, thật sự là kinh tâm động phách. Vì vậy mà có thể tưởng tượng được kẻ phải gánh chịu hết những sự tấn công đó như Tật Phong hẳn là bị áp lực rất nặng nề.

Nhưng đôi mắt của con chó nhỏ này vẫn tràn đầy vẻ kiên nghị, một khắc cũng không dừng lại. Lúc này nó như một con thuyền nhỏ nhấp nhô giữa biển khơi gầm rú, tùy ý vượt qua muôn trùng con sóng lớn, trung thành đưa chủ nhân đến bến bờ sinh tồn mà không hề đắn đo vì những trở ngại ở trước mắt.

Một khi chưa đưa được chủ nhân đến nơi an toàn thì nó quyết sẽ không ngã xuống, trừ phi sinh mạng của bản thân mình đã đến đường cùng.

Xoẹt!

Cuối cùng cũng có một lưỡi Phong nhận xé rách cơn gió lốc bảo hộ ở bên ngoài mà cắt lên người Tật Phong một vệt máu.

Mộ Dung Thiên thấy thế thì rất hoảng hốt, lúc này hắn mới hiểu được lực lượng của Tật Phong không phải thực sự là vô cùng vô tận như một con S cấp ma thú.

Vì phải duy trì một nguồn lực lượng quá lâu, rốt cuộc nó cũng bắt đầu suy kiệt, và cơn gió lốc kia đã thu nhỏ lại không ít.

Tiếp theo là một tia Điện mang khiến cho toàn thân Tật Phong bị chấn động mạnh.

Rồi không lâu sau đó, nào tên, nào liệt hỏa, nào hàn băng, Thổ thích, bạo đạn, vv.....tất cả đều lưu lại rất nhiều vết thương trên người con chó nhỏ.

Theo sự suy giảm sức lực của Tật Phong, càng lúc càng có nhiều linh lực kỹ năng đột phá được cơn gió lốc bảo hộ ở bên ngoài mà rơi lên người nó. Chỉ có chỗ Mộ Dung Thiên là thủy chung vẫn không bị tập kích.

Để bảo hộ chủ nhân ở trên lưng, Tật Phong đã dồn rất nhiều lực lượng để bao bọc xung quanh người Mộ Dung Thiên, dù cho bản thân nó mang đầy thương tích thì cũng không hối tiếc.

Trên người Tật Phong đã mang dấu hiệu của việc bị suy giảm lực lượng, vì bộ lông màu vàng kim của nó bắt đầu nhạt dần và đang trở lại màu trắng của lúc ban đầu, nhưng sau đó lại bị máu tươi nhuộm thành đỏ hồng.

- Tật Phong!

Mộ Dung Thiên cực kỳ hoảng loạn, hắn cố hết sức lấy ra một viên "Khoảnh khắc thiên đường" từ trong Không gian giới chỉ rồi nhét vào miệng, thế nhưng viên linh đan cứu mạng có thể kích phát tiềm năng của con người vượt quá mức giới hạn này cũng hoàn toàn mất đi công hiệu, tuyệt đối không có một chút phản ứng nào.

Thanh liêm đao yêu dị này chẳng những đã áp chế toàn bộ lực lượng của hắn, mà nó còn khiến cho "Khoảnh khắc thiên đường" cũng trở thành bất lực.

Mộ Dung Thiên hoàn toàn tuyệt vọng. Hắn chỉ có thể mở trừng mắt nhìn máu huyết ở trên người Tật Phong chảy ra không ngớt, và nó đang nhanh chóng biến thành một con huyết cẩu.

Cũng may vừa vặn lúc này hắn nhìn thấy được một tòa kiến trúc cao ngất ngưỡng ở phía xa xa - Lạc Nhạn tháp.

Do đã từng sống tại Phật Lạc Lý Tư một thời gian, Mộ Dung Thiên cũng tương đối hiểu rõ các danh lam thắng cảnh ở trong thành, mà Lạc Nhạn tháp lại chính là một trong số đó.

Qua khỏi Lạc Nhạn tháp thì sẽ đến rất gần với tường thành.

Bởi vì toàn bộ kế hoạch của hắn đã bị thay đổi, do đó mà cho tới tận lúc này, Nhận Vụ vẫn chưa hề xuất hiện. Có lẽ nàng biết rõ dù có xuất hiện lúc này thì cũng chỉ là tăng thêm một cổ thi thể mà thôi. Tuy nhiên, Mộ Dung Thiên tin rằng nữ thích khách đó nhất định là đang ẩn núp ở một nơi nào đó, và đang chờ đợi thời cơ tốt nhất, để rồi sau đó sẽ đưa mình ra khỏi thành. Đó mới là nhiệm vụ quan trọng nhất của nàng.

Một khi ra được khỏi thành, vậy thì lực lượng truy sát sẽ giảm đi nhiều. Nếu như bọn hắn có thể chạy vào rừng rậm thì lại càng được an toàn hơn, vì những nơi đó lúc nào cũng có các loại ma thú cực kỳ hung ác. Chúng sẽ là một lực lượng uy hiếp rất lớn đối với nhân loại, nhưng trái lại, chúng cũng sẽ trở thành thủ hộ thần cho đám người Mộ Dung Thiên.

Tật Phong vốn có tâm linh tương thông với chủ nhân, nó vừa thấy được một tia hy vọng thì tinh thần phấn chấn, cơn gió lốc ở trên người cũng tăng lớn hơn nửa thước. Thế rồi nó dồn sức phóng chạy về phía trước.
Bình Luận (0)
Comment