Dị Giới Dược Sư

Chương 415

Không cần hỏi, Toa Phỉ cũng biết vị khách không mời mà tới này chẳng hề lương thiện chút nào, bởi vì trên người đối phương đang tỏa ra sát khí dầy đặc.

Toa Phỉ cảm nhận được nguy cơ từ trước tới nay chưa từng có. Gian mật thất này, ngoài ả ra chỉ có nữ tử thế thân đang hoan hảo với Mộ Dung Thiên là biết nữa thôi.

Ngoài việc đó ra, nó còn được bao phủ bởi Cách âm kết giới nữa, mục đích là giữ cho bí mật này vĩnh viễn không bị tiết lộ ra ngoài, nhưng hiện tại thì nó lại khiến cho ả rơi vào khốn cảnh.

Vô luận ở dưới lòng đất phát sinh ra chuyện gì, người ở bên trên sẽ không biết được. Huống chi, ả cũng không thể để cho bí mật của thế thân lộ ra ánh sáng được, bằng không thì sẽ khiến cho những nam tử phục tùng dưới váy của ả sẽ nổi lên dị tâm vì biết được mình đã bị lừa dối.

Nếu nhìn theo góc độ chiến đấu, Toa Phỉ là một ma pháp kỵ sĩ, nhưng lúc này lại không có tọa kỵ, nên trước tiên là uy lực đã bị giảm đi vài phần, kế đến là phạm vi nhỏ hẹp chừng hai trăm thước vuông thế này lại rất bất lợi cho kỵ sĩ.

Trái lại, hoàn cảnh này đối với thích khách thì chẳng khác nào như cá gặp nước, cứ nhìn vào phương thức tiến vào mật thất của đối phương, xem ra y nhất định là một cao thủ đỉnh cấp rồi.

Nếu ả muốn lợi dụng truyền tống trận để rời khỏi mật thất thì cơ hội đó không lớn lắm, vì trước khi truyền tống trận khởi động, vậy thì tên thích khách kia đã có thể khiến cho ả bị ngọc nát hương tan rồi.

Còn nếu như ả muốn thi triển mỵ thuật thì cũng vô dụng, bởi vì cứ nhìn qua thân thể của đối phương thì cũng biết được đó cũng là một nữ tử.

Vậy thì lựa chọn duy nhất còn lại là phải giết chết đối phương!

Toa Phỉ quả không thẹn là một kẻ dã tâm đã nhìn quen sóng gió, sau khi cơn hoảng loạn qua đi thì lập tức trấn định tinh thần ngay.

Hai tay của ả chợt rung lên, một cây Hỏa diễm thương cùng với tấm thuẫn lấp lánh kim quang liền xuất hiện trên hai tay của ả.

Toa Phỉ vốn là một ma pháp kỵ sĩ kiêm tu hai hệ Hỏa và Kim, Hỏa hệ có lực tấn công cực mạnh, còn Kim hệ đấu khí thì lại mang đến sức phòng ngự rất xuất sắc. Sự tổ hợp của hai loại đấu khí này không hề làm ả vướng tay vướng chân chút nào.

Đương nhiên nàng thích khách kia cũng không vì thế mà rút lui. Chức nghiệp của họ thông thường vẫn phải tiếp nhận nhiệm vụ rất nguy hiểm và khó khăn.

Thích khách khẽ nhích động thân hình, sau đó chỉ lưu lại một vệt tàn ảnh ở sau lưng, và lao thẳng về hướng của Toa Phỉ.

Ảnh cấp thích khách!

Toa Phỉ giật mình kinh hãi, đồng thời thần tình cũng trở nên ngưng trọng hơn.

Tay trái giương lên, một bức Hỏa tường màu tím liền phóng tới thích khách.

Hỏa tường rất lớn, nó to ngang với bề rộng của mật thất.

Nếu không gian nhỏ hẹp là bất lợi với kỵ sĩ, vậy thì nó cũng có thể trở thành ưu thế khi ma pháp sư tấn công, hoàn toàn có thể phong kín lối thoát thân của thích khách.

Dù thích khách có cao minh tới đâu thì sức phòng ngự cũng có điểm yếu, ngay cả thánh cấp thích khách cũng vậy, nếu muốn lấy nhục thể để đối kháng với hỏa diễm thì cũng có chút miễn cưỡng, nhất định sẽ khó tiêu nổi đây.

Quả nhiên đôi mày của thích khách khẽ nhíu lại, rồi nàng ta thả dần tốc độ cho chậm lại, sau đó thì chuyển lực lượng sang phòng ngự. Thế là có một lớp đấu khí nhàn nhạt hiện lên bao bọc lấy ngoài thân của nàng ta.

Bức tường lửa thứ hai, thứ ba, thứ tư, và thứ năm lần lượt ập tới, chẳng mấy chốc mà biến không gian trong mật thất thành một biển lửa.

Hỏa khắc mộc, tử hỏa (lửa tím) gặp Mộc đấu khí thì không bị tắt liệm đi, mà nó vẫn bốc cháy hừng hực, vì vậy mà thích khách phải tăng thêm cường độ vào lớp hộ thể đấu khí để chống lại lửa.

Tuy nhiên, dù sao thì việc Toa Phỉ phải phát ra Hỏa tường liên tục như vậy cũng rất vất vả, bởi vì sự tấn công của ả lại mang tính tấn công toàn diện nữa, vì vậy mà ả bị tiêu hao linh lực rất nhanh.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, đến cuối cùng thì kẻ chiến thắng sẽ là thích khách mà thôi.

Ngay khi thích khách vừa quyết định nhẫn nại để đối phương bị tiêu hao linh lực dần, đột nhiên trước mắt nàng ta hoa lên, không biết là do ảo giác hay vì nguyên nhân nào đó, Toa Phỉ vốn đang ở trước mặt chợt biến mất. Trong gian mật thất vắng vẻ chỉ còn lưu lại vài tia kim quang nhàn nhạt.

Xoạt xoạt!

Những tia kim quang đó nhanh chóng đâm xẹt vào tim của thích khách. Sau khi đâm trúng mục tiêu, những tia kim quang đó liền hiện ra thực thể của nó, thì ra chúng chính là ngọn kim thương và Toa Phỉ đang được bao kín trong một lớp kim quang.

Toa Phỉ mỉm cười với vẻ thắng lợi, vì phòng xa mình sẽ gặp phải tình huống như hôm nay, ả đã khổ luyện môn tuyệt kỹ đặc biệt này.

Môn tuyệt kỹ đó dùng ngự phong thuật của ma pháp sư làm cơ sở, phối hợp với sức bật của kỵ sĩ để đề thăng tốc độ lên tới cực hạn. Trong nháy mắt, tốc độ của Toa Phỉ còn nhanh hơn cả khi cưỡi tọa kỵ nữa, thậm chí còn vượt xa môn tuyệt kỹ Thiểm linh làn ảnh của Ảnh cấp thích khách, nên nó được ả mệnh danh là "Nhất kích tất sát".

Một môn tuyệt kỹ có tốc độ vượt qua thánh cấp thích khách, hơn nữa lại có sức trùng kích của kỵ sĩ, hiển nhiên sức phá hoại của nó khó có thể lường hết được, quả không làm xấu cái tên "Nhất kích tất sát".

Ngoài ra, cái tên này còn mang một ý nghĩa khác nữa, đó là nếu không giết được địch nhân, vậy thì kẻ bị giết sẽ là mình.

Bởi vì sau khi phát động chiêu "Nhất kích tất sát", lực lượng của bản thân người sử dụng sẽ dùng tới cực hạn, để rồi sau đó linh lực sẽ bị khô kiệt, và sức phòng ngự sẽ là con số không tròn trĩnh.

Cũng may là ả đã thành công, thành công nhờ dùng liệt diễm của ma pháp sư mà vây khốn thích khách, sau đó lại dùng đến Nhất kích tất sát, rõ ràng Toa Phỉ đã nắm chắc tám mươi phần trăm rồi.

Người thông minh tất phải biết lợi dụng hoàn cảnh, có thể biến khốn cảnh thành ưu thế cho mình. Về mặt võ học, Toa Phỉ quả thật là một thiên tài.

Gian mật thất này đã hạn chế năng lực của kỵ sĩ rất nhiều, vậy mà Toa Phỉ lại có thể sáng tạo điều kiện bị bó buộc thành có lợi cho mình.

- Phì, phì, phì!

Toa Phỉ thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại, chỉ nửa giây phát lực mà đã khiến cho ả đổ mồ hôi đầm đìa rồi. Qua đó có thể thấy sức bạo phát khi ả phát chiêu đó kinh khủng đến mức nào.

Sau khi kim quang trên người dần dần tan đi, từ phía sau lưng Toa Phỉ chợt truyền đến tiếng xé gió.

Chẳng lẽ còn có một kẻ thích khách thứ hai?

Toa Phỉ hoa dung thất sắc, ả vội quay đầu nhìn lại, thì ra lúc này đã có một nàng thích khách mặc hắc y khác đang xông đến, mà sau lưng cũng chỉ để lại một vệt tàn ảnh giống hệt người trước.

Không, đó chỉ là cùng một người.

Vóc người, thân thể, và thậm chí là khí chất của họ đều hoàn toàn giống hệt nhau.

Chẳng lẽ người mà mình vừa đâm trúng chỉ là một bóng tàn ảnh mà thôi?

Nhưng Toa Phỉ cảm nhận được rất rõ, thanh trường thương trong tay của mình đã đâm vào thực thể, hơn nữa nàng thích khách bị đâm trúng lại đang ở phía sau, làm gì có tàn ảnh nào mà có thể duy trì lâu như vậy mà không bị tan đi chứ.

Lúc này Toa Phỉ đã hoàn toàn mất đi năng lực chống cự, nên chỉ đành để mặc cho bàn tay của thích khách chụp lên vai mình.

Răng rắc, răng rắc!

Toa Phỉ hoảng sợ phát hiện ra địa phương bị thích khách chạm tới lập tức mất đi tri giác, rồi bắt đầu hóa thạch, tiếp theo đó liền lan tràn tới những bộ vị khác trên cơ thể mình.

Ngoài thân thể ra, ngay cả lực lượng của ả cũng bị thạch hóa dần, từng chút từng chút tan biến hết.

Ý thức của Toa Phỉ dần dần trở nên mơ hồ, không biết có phải là bị hoa mắt hay không, ả chỉ thấy hình ảnh của nàng thích khách đang nắm giữ mình và nàng thích khách bị đâm trúng kia từ từ dung hợp vào một thể, và sau đó thì trở thành một người.

Trong tích tắc trước khi đôi mắt của Toa Phỉ bị hóa thạch, ả đã nhìn thấy được một đôi ngươi trong sáng nhưng dường như lại mờ mịt như sương khói vậy.
Bình Luận (0)
Comment