Dị Giới Dược Sư

Chương 87

Mục tiêu của gã béo là Khoa Tư Mạc, gã đi đến trước mặt y hỏi:

- Tiểu tử, vừa rồi ngươi ngắm nữ nhân của ta phải không?

Gã vừa lên tiếng, hai khối thịt núng nính trên mặt cũng rung rinh không ngớt, khiến người ta có cảm tưởng là chúng có thể rớt xuống bất kỳ lúc nào, trông rất buồn nôn.

Khoa Tư Mạc nghe vậy thì sợ đến phát run, đáp:

- Không, không có, ta nào dám vậy.

Y không những là người hướng nội mà còn là loại người nhát gan và sợ phiền phức, hoàn toàn trái ngược với sự hung hãn khi luyện tập.

Tính tình của Khoa Tư Mạc vốn thật thà chất phác, đương nhiên là không có khả năng dùng ánh mắt để "cưỡng gian" nữ nhân được, nếu đổi lại là Mộ Dung Thiên thì việc này còn có khả năng xảy ra. Hơn nữa, nữ tử nhân tộc lẳng lơ mà tên mập vừa ôm lúc nãy có tên gọi là Đào Thụy Ty, là một cung tiễn thủ học năm thứ hai của ban mười hai, ả nổi tiếng là một dâm phụ trong học viện. Ngay cả Mộ Dung Thiên lúc vừa đến học viện được một tuần thì cũng đã nghe qua cái danh lẳng lơ của ả, vì ả so với một chiếc xe công cộng cũng chẳng khác là bao, bất kỳ ai cũng đều có thể “leo lên” được. Mà ngay cả cái tên béo ú tởm lợm này, vừa nhìn đã muốn buồn nôn, thế mà ả cũng để ý, chỉ bấy nhiêu đó đủ biết ả tùy tiện đến mức nào rồi.

Còn gã béo ú kia tên là Lợi Áo Ba Đặc, gia tộc hắn cũng có chút thế lực nhưng không phải là người ngang tàng lắm. Gã cũng biết “tiếng tốt” của Đào Thụy Ty vang dội, tuy nhiên, gã lại là người không biết xấu hổ nên vẫn rất đắc ý khi đến lượt mình “leo” lên chiếc xe công cộng đó, và cũng tự cho mình là bạn trai của ả nên hết sức xun xoe bợ đỡ ả. Thường ngày gã rất thích biểu hiện lòng hộ hoa và trung thành ở trước mặt mỹ nhân, lẽ tất nhiên, gã chỉ là một tiểu nhân vật với gia thế không mạnh lắm, nên còn chưa dám đắc tội với những người có gia thế hùng hậu hơn. Tuy vậy, nếu gặp được những kẻ bình dân chất phác thì gã thế nào cũng phải làm ra vẻ mới được.

Còn Khoa Tư Mạc, bất luận là y phục, thần thái hay cử chỉ khi mới nhìn qua đều giống như một kẻ bình dân rất dễ bị bắt nạt, quả là một đối tượng tốt để Lợi Áo Ba Đặc lên mặt. Dĩ nhiên gã sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.

Lời biện bạch của Khoa Tư Mạc đương nhiên chỉ là tốn công vô ích, Lợi Áo Ba Đặc cười lạnh một tiếng rồi nói:

- Không à? Nếu ngươi không có ý đồ với Đào Thụy Ty thì tại sao vừa rồi cứ mãi nhìn nàng?

Đám bằng hữu của tên mập này toàn là những kẻ thích xem nhiệt náo, bọn chúng không hề trợ giúp mà cũng không đứng ra khuyên ngăn, cả bọn chỉ khoanh tay đứng nhìn, tỏ vẻ rất hứng thú. Bọn chúng đã thấy những chuyện như thế này rất nhiều lần, nên đã sớm coi nó như cơm bữa. Còn Đào Thụy Ty thì lại tỏ ra rất hưng phấn, bởi vì ả thích nhất là chứng kiến cảnh các nam nhân bị đầu rơi máu chảy vì ả, chỉ có điều đó mới khiến cho ả cảm thấy mình có nhiều thành tựu thôi.

Khoa Tư Mạc nói như muốn khóc:

- Ta, ta.....

Rồi lại không biết giải thích tiếp như thế nào mới ổn, nhưng thật ra, dù gã có giải thích thế nào đi chăng nữa cũng vô dụng thôi, vì hiển nhiên đối phương đã chủ động kiếm cớ đến gây sự với gã kia mà.

Khiết Tây Tạp thấy không vừa mắt liền nói:

- Bằng hữu của ta cũng không cố ý, hắn là người thật thà, ta có thể cam đoan điều đó.

Lợi Áo Ba Đặc tức giận quát:

- Câm miệng, tên tiểu tử ẻo lả ngươi mà còn lắm lời thì ngay cả ngươi ta cũng đánh!

Bởi vì bản thân gã lớn lên rất xấu xí nên lúc nào cũng ghen ghét những nam nhân có khuôn mặt anh tuấn, mà hình tượng Tạp Hy của Khiết Tây Tạp bây giờ lại đúng là loại nam nhân như vậy.

Khiết Tây Tạp vừa nghe thấy vậy thì mặt ngọc đanh lại. Nàng vừa là thiên kim của thành chủ vừa là thiên tài ma pháp sư, được toàn bộ dân chúng trong thành Đô Linh kính ngưỡng và nâng niu trong lòng bàn tay, Hơn nữa, nàng lại còn là một nhân vật nổi danh ở Lam Nguyệt đế quốc. Dù là trưởng bối khi dạy dỗ nàng thì cũng đều dùng ngữ khí rất từ hòa, chưa bao giờ nàng bị người khác lớn tiếng mắng chửi như vậy, vả lại, bây giờ lại đúng ngày kinh nguyệt nên nàng lại càng dễ cáu kỉnh. Vì thế, nàng bỗng nhiên nổi tính tiểu thư, song, lại sợ bị lộ thân phận nên nàng không thể phát tác được, chỉ còn cách nhìn chằm chằm Lợi Áo Ba Đặc, trong mắt tràn ngập phẫn nộ.

Lợi Áo Ba Đặc nhìn thấy ánh mắt đó thì không thoải mái, vừa định lên tiếng thì Mộ Dung Thiên đã đứng lên, tươi cười nịnh bợ nói:

- Vị đại ca này, không biết phải xưng hô như thế nào nhỉ?

Lợi Áo Ba Đặc kiêu ngạo nói:

- Ta là "Tật" cấp thích khách, Lợi Áo Ba Đặc, học viên năm thứ hai ban ba!

Đẳng cấp của thích khách được chia thành tám cấp như sau: Phổ, Bình, Tật, Phong, Điện, Ảnh, Thuấn, và Vô. Tất cả đều căn cứ theo tốc độ và năng lực ẩn nấp mà phân chia. Tên mập này thuộc cấp Tật, đúng là quá tầm thường, ở trên đại lục này có thể tùy tiện tìm ra được cả đống người như thế, ấy vậy mà gã lại cho rằng mình rất lợi hại.

Mộ Dung Thiên vỗ tay một cái, thần tình tỏ ra vẻ ngưỡng mộ và nói:

- Thật không ngờ đó nhé. Lợi Áo Ba Đặc sư huynh, với vóc dáng của ngươi như vậy mà cũng có thể trở thành thích khách được, điều này hẳn là đòi hỏi một thiên phú rất cao và cả trí tuệ với nghị lực nữa nhỉ. Ngươi đúng là tấm gương sáng để cho đám tân sinh chúng ta noi theo đấy, tiểu đệ rất bội phục, bội phục!

Nghệ thuật vỗ mông ngựa này cũng là một môn học rất cao thâm, nếu như không cẩn thận mà chụp phải chân ngựa thì có thể sẽ bị phản hiệu quả. Thân thể béo phì vốn là nỗi đau trong lòng tên mập, thế nhưng Mộ Dung Thiên chỉ nói lướt qua ngắn gọn, và còn đặc biệt nhấn mạnh thành tựu của gã, khiến cho khuyết điểm chẳng những không bị lộ liễu, mà còn biến chúng thành nghị lực, thiên phú...vv....và thành những mặt tốt của gã nữa. Trên thực tế thì tên mập này cũng cố gắng rất nhiều, bây giờ nghe Mộ Dung Thiên nói như vậy, và lại còn khen ngợi mình ở trước mặt Đào Thụy Ty, nên gã không khỏi vui mừng ra mặt, tâm hồn nhẹ nhàng bay bổng không biết ở nơi nào, chỉ hận sao Mộ Dung Thiên không nói thêm vài câu nữa. Trong lòng gã thầm nghĩ tên bình dân này quả là rất biết điều, không giống hai tên đáng ghét đang ngồi gần đó.

Khiết Tây Tạp nhìn cử chỉ khác thường của gã bạn cùng phòng, sao hắn không giúp người phe mình mà lại đi nịnh bợ tên mập làm chi nhỉ, không biết để làm gì? Tuy nhiên, chỉ không lâu sau đó thì nàng đã tìm được đáp án ngay.

Mộ Dung Thiên tiếp tục nói:

- Ta nghĩ sư huynh hẳn phải là một cường giả, và tất nhiên là tấm lòng cũng rất rộng rãi, là một nhân vật "phúc trung năng xanh thuyền” [1] đúng không?

Lợi Áo Ba Đặc đang được nịnh hót nên rất hí hửng, liền thuận miệng đáp:

- Tất nhiên rồi.

Mộ Dung Thiên cười nói:

- Vậy có lẽ sư huynh sẽ không so đo tính toán với những kẻ thấp kém như chúng ta chứ? Với tấm lòng rộng lớn như biển của sư huynh thì cái chuyện nhỏ nhặt thế này so với hạt vừng cũng không khác là bao phải không?

Lợi Áo Ba Đặc ngẩn người ra, rõ ràng là gã đã lọt vào tròng của Mộ Dung Thiên, nên liền đáp:

- Chuyện này....

Gã hơi nghĩ lại một chút, gã đang hiển lộ oai phong ở trước mặt mỹ nhân, và đã dọa cho tên tiểu tử kia sợ đến mức thiếu chút nữa là tè ra quần, nếu bây giờ mà dừng lại thì còn được tiếng là khoan dung đại lượng, quả là nhất cử lưỡng tiện, thế thì lại càng tuyệt vời hơn. Vì vậy mà gã gật gù đắc ý nói:

- Thôi được rồi, lần này ta bỏ qua cho hắn.

Rồi gã lại quay sang Khoa Tư Mạc, cười lạnh nói:

- Tiểu tử, tốt nhất là ngươi đừng chống đối ta ở trong học viện, nếu không thì ta sẽ cho ngươi biết tay đấy.

Khoa Tư Mạc không dám lên tiếng, chỉ im như thóc. Mấy tên bằng hữu xấu xa của tên mập không được xem náo nhiệt nên thất vọng vô cùng, còn Đào Thụy Ty thì lại càng cảm thấy khó chịu hơn, lẽ ra đã có đánh nhau, tự nhiên lại mọc ra một tên “Trình Giảo Kim” [2] hóa giải toàn bộ câu chuyện. Đám người đó cũng đã ăn gần xong, bởi vậy liền thanh toán rồi bỏ đi. Khi bước ngang qua Mộ Dung Thiên, Đào Thụy Ty còn lườm nguýt hắn một cái rất hung hăng nữa.

Đối với mỹ nữ, Mộ Dung Thiên luôn luôn có phong độ, cho dù là loại rất dâm đãng cũng thế. Tuy nhiên, với loại độc phụ chỉ thích gây xích mích chia rẽ như thế này thì không khác gì một đống phân ở trong mắt hắn, vì vậy mà hắn chẳng thèm liếc đến một cái.

Mắt thấy đám người thích sinh sự đó đã đi xa, lúc này Khoa Tư Mạc mới thở phào nhẹ nhõm.

Khiết Tây Tạp bất mãn nói:

- La Địch, tại sao lúc nãy chúng ta phải nhường nhịn? Tên mập kia quả thật là khinh người quá đáng mà.

Mộ Dung Thiên thở dài nói:

- Ài, nếu chúng ta không nhẫn nhịn thì còn có thể làm được gì chứ? Đánh thì không phải là đối thủ của người ta, mà nếu mình làm lớn chuyện, nói không chừng sau này gã sẽ suốt ngày đi kiếm Khoa Tư Mạc để sinh sự, đến lúc đó thì Khoa Tư Mạc làm sao có thể chuyên tâm học hành được?

Khiết Tây Tạp sửng sốt, quả thật, nàng là thiên kim đại tiểu thư và còn là thiên tài ma pháp sư, cho nên đối với một tên thích khách cấp thấp nho nhỏ như gã mập vừa rồi thì nàng chẳng hề để vào mắt, nhưng nàng lại quên mất việc mình không thể để lộ thực lực bản thân, chẳng những vậy mà còn phải nghĩ cho Khoa Tư Mạc nữa chứ. Tuy nàng là một thiên tài về lĩnh vực ma pháp, nhưng về phương diện phân xử tranh cãi giữa người và người thì nàng suy nghĩ còn thiếu chu đáo lắm, thế nhưng, vì nàng vốn là thiên kim thành chủ, tâm cao khí ngạo, nên ngữ khí vẫn chưa nguôi:

- Nhưng chẳng lẽ chúng ta cứ bỏ qua như vậy sao?

- Đương nhiên là không thể rồi, với bộ dạng của gã, nhiều lắm cũng chỉ là một kẻ tiểu nhân đắc thế thôi, chứ nếu gã là quý tộc chân chính thì sẽ không thô tục như vậy đâu. Một ngày nào đó, khi thực lực của chúng ta vượt qua gã rồi, đến lúc đó muốn báo thù thế nào thì cứ tự do thôi, hắc hắc!

Trong mắt Mộ Dung Thiên lóe lên những tia hưng phấn, so với bộ dạng khúm núm bợ đỡ lúc nãy thì thật là một trời một vực, ngay cả khi Khiết Tây Tạp nhìn thấy cũng có hơi chút sợ sợ. Sống chung với nhau gần hai tuần nay, nàng biết thực lực của gã bạn cùng phòng này không hề xoàng xỉnh chút nào, nhưng hắn lại là một người rất quái dị, thử hỏi trên người hắn có chuyện gì mà không thể phát sinh kia chứ? Khiết Tây Tạp cảm thấy tốt nhất là mình không nên đắc tội với hắn, bằng không thì kết cục sẽ rất thê thảm.

Mộ Dung Thiên vỗ vỗ vai của Khoa Tư Mạc rồi nói:

- Huynh đệ, ta biết ngươi luyện tập rất khắc khổ và cũng rất liều mạng. Nhưng mà vẫn còn thiếu một thứ, nếu không thay đổi thì mãi mãi sẽ không thể trở thành cường giả được đâu.

Khoa Tư Mạc kinh ngạc hỏi:

- Là thứ gì vậy?

Mộ Dung Thiên nghiêm mặt nói:

- Dũng khí! Điều mà ngươi đang thiếu chính là dũng khí, nếu không có nó thì ngươi vĩnh viễn sẽ chỉ là một người nhu nhược mà thôi!

Khoa Tư Mạc nghe vậy thì có chút trầm tư, Mộ Dung Thiên cũng không quấy rầy hắn suy nghĩ mà chỉ tiếp tục ăn uống. Qua sự quan sát của Mộ Dung Thiên, hắn biết được Khoa Tư Mạc siêng năng luyện tập như thế thì sau này hẳn sẽ trở thành một chiến sĩ dũng cảm và mạnh mẽ, tuy nhiên, tính cách nhu nhược của gã cũng chính là chướng ngại lớn nhất cho gã.

Sau khi ba người rời khỏi quán ăn cao cấp, Mộ Dung Thiên thấy vẻ mặt của Khiết Tây Tạp vẫn còn cau có thì liền cười nói:

- Tạp Hy, đừng suy nghĩ nhiều làm gì, đại trượng phu co được thì giãn được, cũng giống như bộ phận ấy ở trên người chúng ta vậy, ngươi nói xem có đúng không?

Khuôn mặt Khiết Tây Tạp lập tức đỏ lên, nói:

- La Địch, ngươi nói đại trượng phu co được giãn được, nhiêu đó là đủ hiểu rồi, không cần nói thêm câu sau đâu.

Mộ Dung Thiên cười hắc hắc mấy tiếng rồi nói:

- Phải so sánh hình tượng như vậy thì mới sinh động chứ, ngươi nên biết rằng ta là một người chuyên theo đuổi sự hoàn mỹ đó nhé.

Khiết Tây Tạp nghe vậy thì thiếu chút nữa đã té lăn xuống đất, vậy mà hắn còn dám nói là theo đuổi sự hoàn mỹ nữa chứ. Ở trong ký túc xá, tất thối với y phục bẩn của hắn đều vất bừa khắp nơi, nói mãi cũng không chịu sửa, có người hoàn mỹ nào mà lại lôi thôi nhếch nhác như vậy đâu? Tuy nhiên, sau khi nghe hắn nói giỡn một chút thì nỗi uất ức của vị thiên kim thành chủ này cũng được giải trừ hoàn toàn, thế rồi nàng bắt đầu nói cười ầm ĩ với Mộ Dung Thiên như thường lệ.

Lúc này Khoa Tư Mạc chợt ngắt lời họ:

- La Địch, ngươi nói bộ phận có thể co giãn được là cái gì? Là cánh tay hả?

Mộ Dung Thiên hơi ngẩn ra, một lát sau mới thở dài và than:

- Khoa Tư Mạc, làm nam nhân như ngươi thì thật là quá thất bại đi.

Khiết Tây Tạp cũng thấy Khoa Tư Mạc quá ư “ngây thơ”, gã rất xứng đáng trở thành quốc bảo chứ chẳng chơi. Ngay cả nàng vốn chỉ là một nữ tử mới được tiếp xúc với người khác phái trong thời gian gần đây thôi mà cũng hiểu được ẩn ý ở trong câu nói của Mộ Dung Thiên nữa kia mà.

Khoa Tư Mạc vẫn không hiểu ất giáp gì, cứ lẽo đẽo đi phía sau hai người và ngơ ngơ ngẩn ngẩn, lẩm bẩm tự nói:

- Tại sao lại nói ta thất bại? Tại sao lại nói ta thất bại? Chẳng lẽ ý của La Địch muốn ám chỉ là ta thiếu dũng khí sao?

Mộ Dung Thiên bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, liền nói:

- À phải rồi, tên mập lúc nãy có nói tới việc tỷ đấu ở học viện, đó là chuyện gì vậy?

Hết

=====================================

Chú thích:

[1] Tương truyền, tể tướng Vương An Thạch đời Tống mất vợ tuổi trung niên nên mới cưới một tài nữ làm thiếp. Sau khi kết hôn, vì bận việc nước nên thường không về nhà, nàng tiểu thiếp vì không chịu nổi tịch mịch nên đi lại lén lút với một người hầu.

Chuyện này nhanh chóng truyền đến tai Vương An Thạch, một ngày, ông giả bộ ra ngoài làm việc nhưng lại bảo kiệu phu gánh kiệu không đi còn mình trốn trong nhà. Nửa đêm, ông rón rén lại gần cửa sổ, nghe thấy hai người đang ve vãn nhau, dù rất tức giận song ông không đánh động người trong phòng mà lấy một cây sào trúc chọc tổ quạ trên cây, quạ hoảng sợ kêu ầm lên, người hầu trong phòng thấy động vội vàng chuồn mất.

Thoáng chốc đã đến trung thu, Vương An Thạch muốn nhân lúc nhắm rượu thưởng trăng mà nhẹ nhàng khuyên nhủ nên mới ngâm thơ:

"Nhật xuất đông lai hoàn chuyển đông

Ô nha bất khiếu trúc can thống

Tiên hoa lâu trứ miên tàm thuỵ

Phiết hạ kiền khương môn ngoại thính"

Tiểu thiếp nghe vậy liền quỳ sụp xuống đáp:

"Nhật xuất đông lai chuyển chánh nam

Nhĩ thuyết giá thoại chỉnh nhất niên

Đại nhân mạc kiến tiểu nhân quái

Tể tướng đỗ lí năng xanh thuyền"

Vương An Thạch thấy nàng thành tâm nhận lỗi nên cũng mềm lòng, lại nghĩ mình đã 60, nàng vẫn còn trẻ trung, không thể chỉ trách nàng ta được, không bằng thành toàn cho bọn họ. Sau tiết trung thu, Vương An Thạch tặng bạc và cho họ thành thân. Sau chuyện đó, mọi người không ngớt lời khen ngợi sự khoan hồng độ lượng của Vương An Thạch, "tể tướng đỗ lí năng xanh thuyền" trở thành câu chuyện được ca tụng ngàn đời.

[2] Trình Giảo Kim: là khai quốc công thần của nhà Đường, mỗi khi ra trận chỉ “khí thế” ở ba chiêu búa, nếu đối phương qua được ba chiêu này thì họ Trình sẽ quay đầu bỏ chạy.

Lời tác giả: cao trào sắp đến rồi, hiện nay diễn tiến của truyện đang nằm trong giai đoạn vuốt ve để kích thích dục tính. Các nhân vật nghé con đều lần lượt sẽ được hóa trang và bước lên sân khấu thôi. Bà con độc giả hãy kiên nhẫn một chút nhé.
Bình Luận (0)
Comment