Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 119 - Chương 119: Thật Sao???

Chương 119: Thật Sao??? Chương 119: Thật Sao???

Không thích hợp nha!

Vì sao tay trái tay phải của hắn chém nhau, mà hắn lại buông ra câu nói hung ác “Ta chém chết ngươi” này?

Theo đạo lý mà nói, hình như ở nơi này chỉ có một người ngoài là ta thôi… Đây là hắn đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, để ám chỉ ta sao?

Nơi này có đúng là hẻm Du Hồn không vậy? !

Mẹ nó, con người thật chan hòa thuần phác nha…

Quái Đầu Dê đưa ánh mắt nơm nớp lo sợ nhìn thoáng qua khung cảnh ngoài cửa, lại nhìn thoáng qua hai con dao nhỏ không ngừng vật lộn với nhau, liên tục bắn tung đầy hoa lửa trên tay Lâm Ân kia.

Sau khi cân nhắc lợi hại một phen, cuối cùng gã vẫn quyết định cứ ở lại nơi này xem tình huống ra sao cái đã!

Cứ như vậy, hai chân Quái Đầu Dê gắt gao khép chặt lại, ngồi im thin thít trên ghế, hai bàn tay run rẩy đặt lên đầu gối, muốn bao nhiêu nghiêm chỉnh, có bấy nhiêu nghiêm chỉnh, nhưt hể gã sợ, chỉ cần mình ngồi sai tư thế một chút thôi là một trong số hai con dao đằng kia sẽ lia thẳng vào đầu mình.

"Ách... Cái kia..." Quái Đầu Dê ngây dại nói: "Ông chủ... Xin hỏi, vì sao cậu cứ cầm hai con dao trên tay rồi không ngừng chiến đấu với nhau vậy? Là đang tu luyện mọt loại chiến kỹ mạnh mẽ nào đó sao?"

Lâm Ân ngẩn ra, nhưng rất nhanh, hắn đã phản ứng lại: "Không phải, tôi chỉ đơn thuần muốn chặt cánh tay trái này đi thôi, ha hả."

Toàn thân Quái Đầu Dê run lên, ngây dại hỏi: "Vì... Vì sao? ! !"

Lâm Ân lại quay đầu, vừa “Leng keng leng keng” chém nhau với tay trái vừa trả lời: “Tôi không thể nói lý do cụ thể cho anh biết được, anh chỉ cần biết rằng cánh tay trái này chẳng phải thứ tốt lành gì, nó sẽ ăn thịt người đó! Vừa rồi nó còn muốn ăn luôn cả tôi, nếu tôi không ngăn chặn nó, nói không chừng, ngay cả quý khách, nó cũng muốn ăn luôn!"

Nói đến đây, hắn lại trực tiếp quay đầu, thoắt một cái, biểu cảm trên gương mặt đã đổi thành nụ cười tươi hiền lành, nói: "Đương nhiên, quý khách cứ yên tâm, có tôi ở đây, nó không gây thương tổn cho anh được!"

"!!!"

【 đinh! Độ run rẩy của Quái Đầu Dê +10】

【 đinh! Độ run rẩy của Quái Đầu Dê +10】

Quái Đầu Dê ngồi yên trên băng ghế nhỏ, hai chân đang khép chặt càng thêm run rẩy không ngừng.

Thật sao? !

Thật vậy sao? !

Vì sao tôi cứ có cảm giác cậu nói quanh co lòng vòng một hồi như vậy, nhưng trên thực tế, lại đang muốn ám chỉ rằng ‘Tao đang muốn giết mày đấy, khôn hồn thì ngoan ngoãn nghe chưa’?

Cậu không thể bắt nạt người từ bên ngoài đến như tôi được!

Dù chỉ số thông minh của tôi hơi thấp, nhưng cậu không thể sỉ nhục người ta như thế được!

Đây tuyệt đối là hắc điếm rồi!

Nếu ta không đi nhanh, chỉ sợ đây chính là điểm đến cuối cùng của ta trên cuộc đời này rồi.

Hơn nữa trên thế giới hắc ám này, làm sao có thể tồn tại một cái cửa hàng do nhân loại làm ông chủ chứ? ! Chỉ cần hơi chút suy nghĩ là biết tình huống này tuyệt đối không bình thường rồi! Bởi vì nhân loại bình thường căn bản không có khả năng ung dung tự tại như vậy nha!

Đi!

Rốt cuộc trong đầu gã cũng này sinh suy nghĩ này.

"Ách... Ông chủ." Quái Đầu Dê nói: "Vậy khi nào cậu sẽ khám bệnh cho tôi, nếu không cậu đi chuẩn bị một chút trước đi?"

Lâm Ân ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã nở nụ cười hiền lành nói: "Rốt cuộc anh đã quyết định ở lại bản tiệm để chữa trị rồi? Thật tốt quá, quý khách, anh vừa có một lựa chọn vô cùng sáng suốt đó! Không cần chờ quá lâu đâu, tôi lập tức chẩn đoán bệnh cho anh đây!"

Nói xong, Lâm Ân vừa đấu dao với tay trái vừa xoay người, nhanh chóng tìm kiếm cái ống nghe bệnh của mình ở trong quầy lễ tân.

Leng keng ——

Leng keng ——

Chẩn đoán bệnh mlgbd (cái dcmm)! Rõ ràng là ngươi muốn giết ta! Tất cả đều viết lên mặt ngươi rồi.

Nếu ta còn lưu lại nơi này, ta mới thật sự là đầu óc có bệnh!

Hắc điếm!

Lão tử chuồn đây!

Sau đó nhân lực Lâm Ân quay lưng đi, gã lập tức đứng lên, cố gắng hết mức không để mình phát ra tiếng động, rón ra rón rén mà đi ra ngoài cửa.

Nhưng đúng vào lúc này, phía sau lại truyền đến âm thanh leng keng vang dội, và tiếng điên cuồng.

"Muốn chạy? ! Ta cho ngươi chạy đó! Muốn tránh? Ta cho ngươi tránh này! Ngươi cho là ngươi có thể tránh được ư? !"

Hô thứ ——

Hô thứ ——

Từng đợt âm thanh phá không lao đến.

"Cả hẻm Du Hồn này đều là hàng xóm của ta, ta không chặt được ngươi, được, cứ đợi ta gọi chị hàng xóm đến chặt ngươi!"

Nghe đến đây, Quái Đầu Dê lập tức dừng bước chân, một cử động nhỏ cũng không dám.

【 Giá trị tinh thần của Quái Đầu Dê -10】

Ách...

Cái kia...

"Ngươi cho là ngươi cầm con dao đó trên tay thì có thể chống đối được ta sao? Ta nói cho ngươi biết, nếu nối liền số tay ta từng chặt, có thể kéo dài tới mười mấy vòng quanh hẻm Du Hồn này đó!"

Quái Đầu Dê vừa nghe vậy, lập tức rụt bàn tay đang để trên thanh đao treo tại thắt lưng trở về.

Không phải...

Ta chỉ định kiểm tra theo thói quen thôi...

【 Giá trị tinh thần của Quái Đầu Dê -10】

"Ngươi ngoan ngoãn cho ta một chút (âm trầm), chúng ta còn nhiều thời gian mà! Nếu ngươi chịu nghe lời, tạm thời ta có thể không chặt ngươi đi, nhưng nếu ngươi không nghe, vậy chớ trách ta hạ dao không nương tay!"

Lâm Ân vung dao ngang ngực, cắn răng một tiếng, đối phó với con dao trên cánh tay trái nguy hiểm kia.

【 Giá trị tinh thần của Quái Đầu Dê -30! ! 】

Giành được một chút thời gian hiếm hoi, hắn lập tức quay đầu, mỉm cười vừa cầm dao vừa cầm ống nghe bệnh, hiền lành nói: "Quý khách, chúng ta có thể bắt đầu rồi."

Mà Quái Đầu Dê đã sớm quay trở lại chỗ ngồi từ lúc nào không biết, đang gắt gao khép chặt hai chân, ngồi trên băng ghế nhỏ nghe vậy vội vàng gật đầu, run rẩy nói: "Được! Tất cả đều nghe cậu... Ô ô."

...

Vài phút sau, Quái Đầu Dê thấp thỏm không yên ngồi trước quầy, bàn tay không ngừng run run rẩy rẩy dựa theo yêu cầu của Lâm Ân, đặt một đầu của ống nghe bệnh lên ngực mình.

Mà phía đối diện, thiếu niên nhân loại kia đang nhắm mắt lại.

Hai con dao trên tay trái và tay phải của hắn vẫn "Ca ca" không ngừng đè nhau lại, hiển nhiên đã bước vào giai đoạn đấu sức.

Nhưng rõ ràng là tình hình của giai đoạn này tốt hơn rất nhiều so với giai đoạn đao chiến kịch liệt lúc trước.

Bình Luận (0)
Comment