Quỷ ảnh cao gầy: "???!"
Lâm Ân âm trầm nói: "Như anh đã thấy đó, tôi là một bác sĩ chuyên nghiệp, vừa rồi ở thời điểm đụng tới đầu ngón tay của anh, tôi đã phát hiện thân thể anh có chút không thích hợp. Xin hỏi những bệnh trạng tôi mới nhắc đến kia có xuất hiện trên thân thể anh hay không?"
Quỷ ảnh cao gầy ngạc nhiên nói: "Có... Là có một chút..."
Lâm Ân gật đầu, lại nghiêm túc nói: "Có phải trong khoảng thời gian này, anh từng đi qua nơi cực hàn, còn bị một dạng sinh vật dị hình nào đó đánh thương hay không? Còn nữa, có phải mỗi lúc trời âm u, nhiều mây che phủ, anh đều sẽ cảm thấy đầu gối mình mơ hồ đau nhức?"
Quỷ ảnh cao gầy khiếp sợ nói: "Anh... Làm sao mà anh biết được?"
Lâm Ân khẽ nheo mắt, nói: "Anh chưa cần phải hỏi làm sao mà tôi biết, anh chỉ cần biết vấn đề hiện tại của anh vô cùng nghiêm trọng là được, nếu thật sự không trị liệu, nhẹ thì tê liệt, nặng thì chết, thân thể đã đau ốm, còn mất đi công tác, cả đời phiêu linh."
Quỷ ảnh cao gầy kinh hoảng nói: "Chuyện này... Chuyện này..."
Lâm Ân nâng kính mắt, nghiêm túc móc móc tay một cái, lại đi nhanh về phía ngoài cửa cách vách, vừa đi vừa nói: "Nhưng rất may là anh gặp tôi, một vị bác sĩ chuyên nghiệp trên phương diện cứu người bị thương. Nếu không phải hai chúng ta có duyên, tôi cũng không nói chuyện này cho anh biết đâu."
"Bên cạnh chính là tiệm của tôi, để tôi tử tế khám lại cho anh xem. Cứ yên tâm, chi phí không cao."
...
Vài phút sau, giữa Tiệm Dược Tề Cưa Máu tối tăm.
Quỷ ảnh cao gầy ngây dại ngồi trên băng ghế nhỏ, nhìn thiếu niên Nhân tộc đã mặc áo dài màu trắng ngồi đối diện kia.
Gã cũng không biết vì sao, chỉ biết mình cứ mơ mơ màng màng theo sát đằng sau đối phương tiến vào nơi này.
Theo đạo lý, không phải gã nên nhanh chóng trở về phục mệnh sao?
Nhưng đúng là vừa rồi, vị bác sĩ này có thể một hơi nói ra hết những bệnh trạng đã gây phiền nhiễu đến gã cả mấy tháng qua, hơn nữa bác sĩ này chỉ chạm vào người gã một cái, lại có thể nói ra toàn bộ những bệnh trạng kia rồi.
Chẳng lẽ nói… gã chỉ đi truyền một cái tin lại chuyển giao cả cơ duyên luôn rồi?
Bên này, quỷ ảnh còn đang miên man suy nghĩ thì bên kia Lâm Ân đã đeo khẩu trang, nghiêm túc nhìn về phía gã, nói: "Quý khách, bệnh của anh có chút phức tạp, cũng khá là nhiều, tôi sẽ từng bước từng bước xử lý nó giùm anh. Nào đến đây, đầu tiên, anh nâng chân lên cho tôi."
Quỷ ảnh cao gầy lờ mờ đưa mắt nhìn xuống cái chân của mình dưới đất, lại nhìn thoáng qua ánh mắt làm người ta tín nhiệm của Lâm Ân kia, tới cuối cùng, gã cũng ngoan ngoãn gác chân mình lên quầy.
"Cái kia..."
Phanh ——
Lâm Ân lấy ra một cây búa nhỏ, gõ xuống đầu gối của gã.
Quỷ ảnh cao gầy: "(ΩДΩ)! !"
【 giá trị tinh thần của quỷ ảnh cao gầy -10】
Lâm Ân nghiêm túc hỏi: "Có đau không?"
Quỷ ảnh cao gầy run rẩy run rẩy nói: "Đau lắm! Còn đau... Gấp mấy chục trước kia!"
Lâm Ân sâu kín nói: "Đau là được rồi, căn nguyên của bệnh nằm ngay tại chỗ này. Vừa nhìn đã biết anh bị hàn độc dẫn phát bệnh phong thấp cũ, nếu cứ tiếp tục để nguyên như vậy, sớm muộn gì nó cũng làm cho xương cốt của anh gặp vấn đề, không thể xuống giường được."
Quỷ ảnh cao gầy run rẩy nói: "Nhưng mà... Trước kia không đau như vậy... Anh vừa gõ một cái nó mới đau mà!"
"Tôi gõ có mạnh không?" Lâm Ân sâu kín nói.
Quỷ ảnh cao gầy ngây dại nói: "Không... Không mạnh..."
Lâm Ân nâng chiếc kính một mắt lên, nghiêm túc nói: "Gõ không mạnh mà anh đã đau như vậy rồi, có nghĩa là căn bệnh đã ăn thẳng vào trong xương cốt, chẳng lẽ anh thật sự hi vọng mình rơi vào hoàn cảnh không thể xuống giường được?"
Quỷ ảnh cao gầy ấp úng hồi lâu, một câu cũng nói không nên lời.
Mãi về sau, gã mới ôm chút tâm lý may mắn mà lắp bắp nói: "Hẳn là không... Không nghiêm trọng như vậy đâu..."
Ba —— Lâm Ân vỗ cái bàn, dọa cho toàn thân quỷ ảnh cao gầy run lên, rồi âm trầm nói: "Quá vớ vẩn! Anh có biết ngoài kia có bao nhiêu người bệnh cũng giống như anh, luôn ôm tâm lý may mắn trong lòng, sau đó miễn cưỡng chống chịu rồi cuối cùng là nhẫn nhịn đến chết hay không? ! Anh có biết chờ đến khi bệnh tật này thật sự xâm thực ra toàn thân của anh, anh sẽ phải chịu sự giày vò ghê gớm đến mức nào không? !"
"Đau!" Thân thể Lâm Ân chậm rãi nghiêng về phía trước, hắn nhìn thật sâu vào đôi mắt quỷ ảnh, gằn từng chữ một: "Đau như chết cha chết mẹ! Đặc biệt là những ngày trời u ám, nhiều mây! Ban đầu, cơn đau chỉ như con kiến đang bò, về sau sẽ giống như có người dùng búa gõ xuống, tiếp theo chính là ‘Xoạt xoạt xoạt’ như có người dùng dao nhỏ cắt xẻ từng miếng từng miếng... Các khớp trên người anh sẽ sưng phù y như một quả cầu thịt... Khẽ chạm nhẹ một cái chính là đau như chết cha chết mẹ..."
Quỷ ảnh cao gầy không ngừng ngả người về phía sau, hai mắt trừng lớn, hai tay nắm lấy chân băng ghế, thân thể không chịu khống chế, bắt đầu run rẩy liên hồi.
“Chữa! Chữa ngay! Tôi lập tức chữa ngay! Xin anh đừng nói! Bác sĩ, xin anh đừng nói nữa!"
...
Mấy phút đồng hồ sau.
"Đây là miếng dán gân cốt Cưa Máu do bản tiệm đặc chế, mỗi ngày dùng ba lượt, mỗi lần dán một tấm, sau khi dán xong, tôi cam đoan toàn thân anh sẽ nóng hầm hập, hơi ngưa ngứa, nhưng đau đớn sẽ giảm đi cực nhiều."
"Đây là đơn thuốc trị liệu đau đớn do phong thấp. Hai cân thuốc này, lúc trở về anh hãy sao lên rồi hãy uống, mỗi ngày một lần, uống liền bảy ngày, nếu không thấy hiệu quả, hãy đến tìm tôi."
"Xương cốt trên người anh khá mỏng manh lại dài nhỏ, vừa nhìn đã biết là dinh dưỡng không đủ, tôi sẽ kê thêm cho anh một chút thuốc bổ, cam đoan thân thể anh khỏe mạnh kiện khang, thi chạy bộ giỏi như Lưu Tường [1]."
[1] : Lưu Tường là một cựu vận động viên vượt rào 110 mét người Trung Quốc, cũng là người từng đoạt huy chương vàng Olympic và vô địch thế giới. Huy chương vàng Olympic 2004 của anh là huy chương đầu tiên trong sự kiện điền kinh nam cho Trung Quốc.
Lâm Ân trấn tĩnh mà nhét đủ loại thuộc vào trong lòng quỷ ảnh cao gầy.
Quỷ ảnh cao gầy ngây dại ôm lấy một đống thuốc lớn, dần dần trở nên thái quá, nói: "Bác sĩ... Hình như anh bắt tôi uống hơi nhiều thuốc rồi?"
Lâm Ân trấn tĩnh hỏi: "Anh thấy nhiều sao? Nhưng đây chỉ mới là thuốc chữa phong thấp thôi, còn những bệnh khác tôi chưa nói với anh đâu."