"Dcmnn! ! Thừa dịp lão tử bệnh! Dám đi dụ dỗ khuê nữ của lão tử! ! Còn viết mấy thứ buồn nôn như vậy! ! Khinh ta quá đáng mà! !"
"Bình tĩnh đã —— (〃> 皿 <)! Vất vả mới mới có một kẻ coi trọng khuê nữ nhà chúng ta —— lão đầu tử ngươi cần phải bình tĩnh —— "
"Khuê nữ của ta… cmn mới năm tuổi! ! Còn chưa kịp trưởng thành đã bị dụ dỗ đi rồi! ! Ta (beep ——)—— ta (beep ——)! !"
"Đúng là trước khi con bé chết nó mới được năm tuổi (〃> 皿 <)—— nhưng bây giờ đã ba nghìn tuổi rồi —— đã sớm trưởng thành —— lão đầu tử ngươi đừng có làm hỏng việc!"
Cả thần miếu đều rơi vào cuồng loạn.
Cái đầu nữ tính kia không ngừng ngăn chặn cái đầu Thái Thản đã rơi vào trạng thái điên cuồng.
Rống —— rống ——
Một tiếng rít gào khủng bố trực tiếp chấn bay đỉnh miếu.
Độc Giác Quỷ Vương khiếp sợ nói: "Đại ca! ! Đại ca! ! Huynh tỉnh táo lại rồi kia! Huynh có chú ý hay không? Ý chí của huynh đã tỉnh táo lại rồi!"
Cái đầu Thái Thản vẫn không ngừng rít gào, nhưng bị cái đầu nữ tính phía sau kia (〃> 皿 <) liên tục lôi kéo. Gã vừa dùng sức tiến về phía trước vừa nói: "Đương nhiên là ta phải tỉnh táo lại rồi! Nếu ta không tỉnh táo! Khuê nữ của ta sẽ bị chó ăn!"
"Buông ra —— để ta đi xử lý thằng khốn nạn đã viết lá thư đấy——! !"
Cái đầu nữ tính kia không ngừng ra sức dùng xúc tu kéo ông chồng nhà mình lại, cũng liên tục ngăn cản những hành vi điên loạn của đối phương.
"Lão đầu tử ngươi hãy bình tĩnh —— con bé có quyền tự do yêu đương ——chúng ta là phụ mẫu, tốt nhất là đừng đi can thiệp! !"
"Ta tự do ngươi cái (beep ——)! (beep) cái (beep ——)! Đây là dụ dỗ —— dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên đàng hoàng! !"
Ầm vang long ——
Rốt cuộc cả tòa thần miếu cũng không chịu nổi gánh nặng mà sụp đổ.
...
【 Đình Viện Con Rối 】
Ánh trăng đỏ chói mắt treo cao trên tháp của lâu đài.
Bao quanh lâu đài là một cánh đồng hoa hồng gai rộng lớn nở rộ trong sương mù.
Những cánh hoa màu máu bay đầy, vương vãi khắp con đường dài nhỏ yên tĩnh, còn mơ hồ cảm nhận được một khúc ca bí ẩn mà réo rắt, không ngừng vờn quanh trong không khí.
Răng rắc —— răng rắc ——
Ngya sau đó, âm thanh giẫm đạp không chút thương tiếc lần lượt vang lên giữa cánh đồng hoa.
Trong màn sương đen mờ ảo, từng tên Liệp Sát Giả đầu người thân nhện đang cảnh giác tiến về phía tòa lâu đài ở vị trí trung tâm nhất.
“Chuẩn bị cuộc đột kích thứ ba... Tiểu đội Liệp Sát Giả số 21 đã vào vị trí... Yêu cầu lệnh đột kích...”
“Mệnh lệnh đã được tiếp nhận… Xác nhận không có sai lầm… Đột kích…”
Nhãn cầu của tên Liệp Sát Giả cầm đầu lóe lên từng luồng hồng quang.
Mà cũng chính tại một khắc này, hàng chục Liệp Sát Giả đột ngột dùng tốc độ cực nhanh lao về phía cánh đồng hoa trong màn sương đen.
Chỉ thấy mười mấy tiểu đội toàn bộ do Liệp Sát Giả tạo thành vừa nhận được mệnh lệnh đã lập tức xuất hiện từ mọi phương hướng xung quanh lâu đài. Chúng triển khai xâm nhập Đình Viện Con Rối gần như cùng một thời điểm.
Một đường thẳng về phía trước.
Ven đường có thể nhìn thấy rất nhiều bộ hài cốt của Liệp Sát Giả đã hư hại và ngã xuống xung quanh.
Hiển nhiên trước đó, đám Liệp Sát Giả này đã phát động rất nhiều cuộc tấn công vào Đình Viện Con Rối, nhưng không một kẻ nào trong số bọn chúng có thể thành công.
Những bụi gai điên cuồng phun ra dọc đường đều bị hàng đống lưỡi dao sắc bén trong tay Liệt Sát Giả chặt đứt, chém giết điên cuồng.
“Tin tức chuyển tiếp… Đã đột phá khu vực thứ ba... Khoảng cách đến mục tiêu... 500 mét...”
Nhãn cầu của một tên Liệp Sát Giả vừa “Đinh đinh đinh” lóe ra hồng quang.
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên bọn chúng lại mơ hồ nhìn thấy một bóng người vừa xuất hiện ở đoạn cuối con đường sương mù mênh mông phía trước.
Thị giác trong mắt đám Liệp Sát Giả nhanh chóng thu hẹp lại, để quan sát hình dáng của cái bóng kia được rõ ràng hơn.
Đó là một con rối vô cùng tinh xảo.
Trên tay cô ta cầm một cái ô mạ vàng đen, có gắn đường viền hoa, trên đầu đội chiếc mũ hoa lệ như búp bê, toàn thân mặc một bộ váy dài phong cách Gothic mạ vàng đen, mái tóc dài màu trắng rủ xuống trước ngực, đôi giày cao gót dưới chân va chạm với mặt đất phát ra âm hưởng dị thường.
Nhịp bước của cô gái này vô cùng kỳ lạ, động tác cứng ngắc, không thể cảm nhận được bất cứ khí tức sinh mệnh nào từ trên người cô ấy.
Nhưng cô ấy lại có thể bước đi xung quanh.
Và chính loại trạng thái gần như giống hệt con người này đã làm cô ấy trở thành nỗi kinh hoàng khó tả cho người khác.
Đinh đinh đinh đinh đinh ——
Nhãn cầu trong mắt mười mấy Liệp Sát Giả kia kịch liệt lóe sáng.
“Phân tích mục tiêu... Xác định thân phận mục tiêu… Kiểm tra kho thông tin…”
“Xác nhận thân phận mục tiêu... khống ngẫu sư [1] thứ bảy của Đình Viện Con Rối: Hắc Huyền Nguyệt… Năng lực chiến đấu rất mạnh…”
“Cảnh báo... Độ uy hiếp của mục tiêu cực cao... Triển khai toàn lực săn giết…”
[1] : người điều khiển con rối.
Gần như trong nháy mắt kia, mười mấy Liệp Sát Giả nọ đã dùng một loại tốc độ không thể tưởng tượng nổi, trực tiếp xung phong liều chết lao về phía con rối Gothic trước mắt.
Theo bóng dáng bọn họ lướt đi, vô số cánh hoa xung quanh cũng “Hoa lạp lạp” mà bay tán loạn trong hư không đen tuyền.
Gần như trong chớp mắt, mười mấy Liệp Sát Giả đã xuất hiện bên người con rối Gothic đó.
“Ca ca” —— “Ca ca” ——
Âm thanh của từng chuỗi bánh răng vốn đang chuyển động bình thường, chợt mắc kẹt vang lên.
Một cảnh tượng kỳ dị vừa phát sinh, như thể thời gian đột nhiên bị đóng băng lại, và mười mấy Liệp Sát Giả vốn đang vọt đến bên người con rối kia cũng đồng thời bị đóng băng tại chỗ, cùng thời gian.
Trong mơ hồ, dưới vầng hào quang rực rỡ do mặt trăng đỏ bên trên phản chiếu xuống, người ta có thể nhìn thấy khung cảnh bên dưới kia.
Cũng không biết từ khi nào, trên thân thể và mỗi đốt ngón tay của đám Liệp Sát Giả, đều xuất hiện từng sợi tơ tinh mịn mà cứng cỏi.
Bọn chúng giống như những con rối gỗ đồng thời bị đóng băng tại chỗ.
“Khung máy móc chịu giới hạn... Không thể đột phá... Cảnh báo… Khung máy móc bị trói buộc… Khung máy móc bị trói buộc…”
Những Liệp Sát Giả kia dùng sức giãy giụa, nhưng ngoại trừ tiếng kêu “Xoẹt xoẹt” của máy móc phát ra từ bên trong thân thể, ngay cả di chuyển một chút, bọn chúng cũng không làm được.