Gã cũng không đau lòng về những tạo vật máy móc bị tổn thất kia, bởi vì chúng vốn là tạo vật được sản xuất dây chuyền trong nhà xưởng sinh vật, chỉ cần Tháp Treo Ngược còn, thì chờ thêm một đoạn thời gian nữa, gã hoàn toàn có thể nhanh chóng phục chế ra một chi đại quân giống hiện giờ như đúc.
Mà điều duy nhất làm gã để ý chính là con sinh vật cấp căn nguyên đang không ngừng cắn nuốt những tạo vật kia của gã.
Có thể nói là gã liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra.
Tuy cái đầu kia cũng thuộc cấp căn nguyên, nhưng so với những tồn tại cấp căn nguyên chân chính đại biểu cho sợ hãi và tai họa kia, nó vẫn thua kém bọn họ không ít.
Tâm tư trong lòng nhanh chóng trở nên lung lay.
Với gã, Giới Ma có chết hay không cũng chẳng sao cả, chết một tên phó hội trưởng, gã hoàn toàn có thể dẫn dắt một tên phó hội trưởng khác, nhưng sinh vật cấp căn nguyên không phải tồn tại chân chính khó giải quyết như vậy, lại chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Nghĩ đến đây, gã chợt nheo hai mắt, nghĩa thầm … mà nếu có thể thu hoạch được con sinh vật căn nguyên kia... chẳng phải dù ta không thể thu thập được đầy đủ toàn bộ những bộ phận máy móc của Cự Tượng, vẫn có thể phát huy ra uy lực không nhỏ của Cự Tượng sao?
"Giải phong thân thể số hai cho ta, mở ra chiết dược, ta muốn đích thân đi đọ sức với nó." Gã khẽ nheo hai mắt, hàn quang nở rộ.
...
Mà đúng vào thời điểm ấy, Lâm Ân đang cưỡi Tiểu Tiểu nhanh chóng săn bắn nhóm binh lực còn sót lại của hiệp hội Ma Nhân, chợt ngẩng đầu lên, hắn lập tức cảm nhận được không gian xung quanh chấn động.
Hơn nữa so sánh với cường độ chấn động lúc trước, cường độ lúc này càng kịch liệt hơn nhiều.
Trong lòng hắn nhanh chóng dâng lên một tia cảm xúc bất an,
"Tiểu Tiểu! Cô đã ăn no chưa?" Lâm Ân lập tức hỏi.
Tiểu Tiểu (✪ω✪) nói: "Tám phần no rồi —— tôi —— còn muốn ăn —— mỹ vị nữa—— "
Nhưng ngay khi lời nói của cô ấy rơi xuống, một vầng sáng màu lam đậm đã từ trên cao hạ xuống, trực tiếp nghiền ép mấy chục con trùng cơ giới đang chạy trốn tại vùng hoang dã thành bánh thịt.
Chỉ thấy một bóng dáng khổng lồ tản ra uy thế khủng bố đang từ từ xuất hiện ngay trong tầm mắt của Lâm Ân.
Mà gần như cùng thời điểm này, trước mắt Lâm Ân liền hiện ra giao diện của bóng dáng kia.
【 Khôi Lỗi Liệp Thần Giả 】
【 chủng tộc 】: tạo vật huyết nhục
【 cấp bậc 】: ? ?
【 thuộc tính 】: không
【 năng lực chiến đấu 】: chiến lực dũng mãnh siêu việt quân vương
【 giới thiệu 】: là một trong số những tạo vật huyết nhục mũi nhọn nhất của hiệp hội Ma Nhân, chính là kẻ hủy diệt được diễn sinh từ công trình nghiên cứu chế tạo Cự Tượng, cũng là vũ khí phòng ngự đỉnh cấp được hiệp hội Ma Nhân chế tạo chuyên nhằm vào sinh vật cấp quân vương và căn nguyên, nhưng bởi vì công trình diễn sinh Cự Tượng cần lực lượng quá khổng lồ, làm cho cả hiệp hội chỉ có duy nhất một người đủ khả năng khống chế nó. Nếu ngươi gặp nó, xin hãy cầu nguyện rằng nó không nhằm vào ngươi đi...
Ông ——
Ánh mắt Lâm Ân lập tức trở nên trống rỗng.
Chuyện này móa nó hơi bị quá đáng rồi nha!
Chẳng lẽ thứ này chính là đại BOSS của hiệp hội Ma Nhân kia?
【 cảnh báo! Cảnh báo! Độ nguy cơ 100%, xin lập tức thoát đi! 】
【 cảnh báo! Độ nguy cơ đã đạt 100%, xin lập tức thoát đi! 】
Gần như trong nháy mắt khi âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, từ bên trong thân thể Huyết Nhục Cự Nhân khổng lồ, lại lần lượt diễn sinh ra những bàn tay khổng lồ chỉ có huyết nhục mà không có làn da, hung hăng quét ngang tới, mục tiêu của nó chính là Tiểu Tiểu.
Nó xuất hiện đã không nói bất cứ lời vô nghĩa nào, ngược lại, mặt không chút thay đổi đã phát động công kích rồi.
"Tiểu Tiểu! Mau tránh đi!" Lâm Ân hét lớn.
Nhưng đã quá muộn.
Chỉ trong nháy mắt, bàn tay khổng lồ kia đã quét đến trước mặt bọn họ, rồi “Oanh” một tiếng trực tiếp đập thẳng vào sườn mặt của Tiểu Tiểu.
Uy thế lớn lao kia làm cho mặt đất bên dưới cũng “Ù ù” rung động, thân thể Tiểu Tiểu lập tức bị tát bay đi tới mấy chục mét.
Cái đầu Thái Thản: "!!!"
Kẻ Săn Đầu nữ tính: "!!!"
Độc Giác Quỷ Vương: "(ΩДΩ)!!!"
Cùng lúc ấy, thân thể Huyết Nhục Cự Nhân nọ cũng thoáng chấn động, nó nhìn thấy Tiểu Tiểu chỉ bị tát bay đi có mấy chục mét, hai mắt lập tức nheo lại, vẻ mặt đầy ngưng trọng.
Hiển nhiên, một kích chỉ tính thăm dò này đã giúp gã hiểu được một chút về thực lực đại khái của con sinh vật căn nguyên kia.
Tro bụi cuồn cuộn bay đi.
Tiểu Tiểu vốn đang cắn một con Liệp Sát Giả lập tức bị một tát này làm kinh ngạc, sững sờ mà đứng nguyên nơi đó. Cô ấy theo bản năng mà tháo xuống viên nhãn cầu của mình, để nhìn xuống hai bên gò má.
Chỉ nghe “Răng rắc” một tiếng, một cái răng trong miệng cô đã nứt một mảnh nhỏ, trực tiếp rơi xuống đất.
"..."
"..."
Ngay trong nháy mắt ấy, hốc mắt Tiểu Tiểu đã dùng một loại tốc độ khó có thể tưởng tượng nổi mà chuyển thành một mảnh đỏ bừng, cảm giác ủy khuất thật lớn nhanh chóng trào dâng.
"Tiểu Tiểu... Cô... Không sao chứ?" Lâm Ân ngạc nhiên, vội vàng vươn tay tới.
"Oa —— " Một tiếng khóc nỉ non.
Tiểu Tiểu lập tức ủy khuất mà gào khóc lên, chỉ vào một cái răng sữa của mình, nói: "Bác sĩ —— hàm răng —— hàm răng đẹp nứt ra rồi —— ô oa nha nha nha —— nứt ra rồi —— ô ô —— "
Lâm Ân ngạc nhiên, vội vàng treo ngược mình, nhìn xuống dưới, Tiểu Tiểu ˃̣̣̥᷄⌓˂̣̣̥᷅ ấm ức vô cùng, nhanh chóng hé miệng hướng về phía Lâm Ân, cho hắn thấy cái răng cửa vừa bị vỡ ra của mình.
"Nứt ra rồi —— nó nứt ra rồi —— nói chuyện cũng ——lọt gió—— oa nha nha nha —— "
Tiểu Tiểu khóc lớn, khóc vô cùng thương tâm.
Mà ở phía sau sườn núi xa xa, Độc Giác Quỷ Vương (‧̣̥̇꒪່⍢꒪່) đang chăm chú nhìn một màn vừa phát sinh đằng kia, trong đầu ong ong khó tả, gần như là theo bản năng, gã lập tức quay đầu, nhìn về phía đại ca đại tẩu của mình.
Chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt của gã lập tức trở nên đờ đẫn (((;꒪ ꈊ ꒪;))).
Chỉ thấy hai cái đầu lớn ngang một hòn núi nhỏ, vẫn còn song song đứng ở nơi đó, nhưng lúc này, từng đám mây đen âm u, rùng rợn lại đang “Vù vù” mà tụ tập ngay trên đỉnh đầu bọn họ.
Từ phía sau căn bản không nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, nhưng tư thế im lặng mà không ngừng phát ra khí tức khủng bố này, lại mang đến cho người ta một loại cảm giác rợn người, giống như sự im lặng trước khi bão táp đến.
Chuyện lớn không ổn!
Chuyện lớn không ổn rồi!