Mà đám người đang trố mắt theo dõi chiến trường ở Thị Giới bên kia cũng lập tức trở nên ngây dại, đầu óc ong ong, một câu cũng nói không nên lời.
Bởi vì chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, tuyệt đối đã vượt xa nhận thức vốn có của bọn họ.
Đánh một đứa nhỏ...
Lập tức có hai người lớn nhảy dù từ trên trời xuống...
Chuyện này...
Chuyện này...
"Là cha mẹ của đứa nhỏ kia tìm đến rồi! (ΩДΩ)! !"
"Là bọn họ! Là hai Kẻ Săn Đầu kia! Tôi tuyệt đối sẽ không nhìn lầm! Vài ngày trước, chính là một nhà ba người này đi dạo tới vùng phụ cận hẻm Du Hồn, sau đó ăn sạch mấy khu gần đó!"
"Bọn họ là một gia đình! Bọn họ là một gia đình nha! !"
"Nói đùa gì vậy? Chẳng lẽ tên học đồ kia khủng bố như vậy? Rốt cuộc là từ khi nào, hắn đã kết giao được với một gia đình khủng bố này rồi?"
Hình ảnh bên trên bình luận lập tức dùng một loại tốc độ khó có thể tưởng tượng nổi mà “Xoát xoát xoát” bùng nổ lên.
Còn trên chiến trường, Lâm Ân vẫn duy trì vẻ mặt trấn định, có điều trong lòng hắn cũng đang “Oanh oanh oanh” mà lo ngay ngáy. Nói chính xác hơn, nhìn bền ngoài thì vững như lão cẩu, nhưng trên thực tế trong lòng hắn cũng loạn thành một đoàn rồi.
Đúng vậy!
Là lúc trước, thông qua âm thanh nhắc nhở của hệ thống, hắn đã đoán được rất có khả năng Tiểu Tiểu không đi một mình tới đây.
Nói gì thì nói, từ lần trước, trong miệng lão bà nhặt rác, hắn đã biết được Kẻ Săn Đầu xuất hiện gần hẻm Du Hồn vốn không chỉ có một mình Tiểu Tiểu.
Cho nên sau khi Tiểu Tiểu bị bộ khôi lỗi kia tát cho một cái, Lâm Ân đã đại khái cảm thấy được trận chiến này xong rồi.
Thật sự đó.
Gửi lời khuyên đến bộ khôi lỗi kia, ngươi ngàn không nên vạn không nên, tuyệt đối không nên đánh con gái nhà người ta ngay trước mặt cha mẹ cô ấy!
Phải làm giống như ta đây này, hết sức che chở con gái nhà người ta, toàn thân đầy thiện ý, loại tư thế này, không cần biết đi đến đâu, đều phát huy ra tác dụng của nó.
"Ngươi——Thật dũng cảm nha—— " Cái đầu Thái Thản híp mắt nói.
Phù phù ——
Hai chân Khôi Lỗi Liệp Thần Giả lập tức mất kiểm soát mà cong xuống dưới, gã ngây dại nói: "Không... Không dũng cảm đâu... Ta... Ta chỉ tùy tiện nói một câu như vậy thôi, thật... Thật đó..."
【 Giá trị tinh thần của Phệ Tâm Ma -20】
Cái đầu nữ tính kia lại ác độc mà liếm liếm môi một cái, nói: "Cái tát vừa nãy —— ngươi tát —— thực vui vẻ nha —— "
【 đinh! Độ sợ hãi của Phệ Tâm Ma +40! 】
【 đinh! Độ sợ hãi của Phệ Tâm Ma +50! 】
【 đinh! Độ sợ hãi của Phệ Tâm Ma +100! 】
"Không! Không! Ta không có! Thực sự không có!"
Khôi Lỗi Liệp Thần Giả sợ đến sởn gai ốc, vội vàng ôm lấy hai vai mình, toàn thân không ngừng run rẩy, hoảng sợ mà lắp bắp nói: "Ta... Ta… cái kia chỉ là đùa với cô ấy một chút! Một cô bé đáng yêu như vậy, ai nỡ tát người chứ...Thật… Thật sự đó..."
"Hai vị tuyệt đối đừng hiểu lầm, thực tế... không phải . ."
Gã mở to hai mắt, dang hai tay, run rẩy mà ôm tròn lại nói: "Đó là một loại tập tục truyền thống biểu đạt sự yêu thích và lòng thiện ý của hiệp hội Ma Nhân chúng ta... ở thời điểm chúng ta gặp được một sinh vật nào đó đặc biệt đáng yêu, đặc biệt thân thiện, đều sẽ dùng loại hình thức này để biểu đạt với đối phương thiện ý trong lòng mình..."
"Kỳ thật đây chính là... Một loại... Một loại khác biệt về tập tục văn hóa, là một chút sai biệt về tập tục văn hóa giữa các địa vực. Đó... Thật sự là một loại hành động rất thân thiện, ví dụ như với hắn..."
Ba ——
Gã nói xong, lập tức tát cho tên Liệp Sát Giả bên cạnh một bạt tai, rồi mở to mắt nói: "Giống như vậy, nó cũng giống như khi gặp mặt thì bắt tay thôi, là một loại lễ tiết rất bình thường. Ngài xem, hắn cảm thấy rất vui đó..."
Ánh mắt của hai cái đầu khổng lồ lập tức rơi xuống trên người Liệp Sát Giả bên cạnh gã.
Bùm bùm ——
Cùng với một chuỗi hoa lửa văng khắp nơi, cái đầu của Liệp Sát Giả nọ lập tức vang lên mấy tiếng “Lộc cộc” rồi lăn tới trước mặt hai cái đầu lớn kia.
Khôi Lỗi Liệp Thần Giả: "(‧̣̥̇꒪່⍢꒪່)!!!"
Ta... Dùng lực hơi lớn một chút...
"..."
"..."
Cả chiến trường tạm thời yên tĩnh xuống.
Khôi Lỗi Liệp Thần Giả mở lớn hai mắt, chỉ vào cái đầu của Liệp Sát Giả kia, nói: "Ngài xem... Hắn... tuy cái đầu của hắn đã rơi mất rồi, nhưng mà... Hắn vẫn rất vui vẻ... Cái kia... Ách... Ngài xem hắn cười rộ lên kìa, rất dễ nhìn..."
"..."
"..."
Khôi Lỗi Liệp Thần Giả (((;꒪ ꈊ ꒪;))) mờ mịt quỳ gối ở nơi đó, ôm đầu, một câu cũng nói không nên lời.
Cái đầu Thái Thản thâm trầm lên tiếng: "Làm sao—— không tiếp tục nói nữa đi?"
Cái đầu nữ tính kia nheo mắt hỏi: "Vừa rồi —— không phải ngươi nói —— nó rất vui vẻ sao?"
Khôi Lỗi Liệp Thần Giả (((;꒪ ꈊ ꒪;))) gần như đã sụp đổ rơi nước mắt. Gã vừa run rẩy vừa khóc ròng nói: "Ta... Ta càng vo thành tròn càng không kín kẽ [1]..."
[1] : nguyên văn 圆不回来 – viên bất hồi lai, càng cố giải thích càng lộ sơ hở.
【 Độ suy sụp của Khôi Lỗi Liệp Thần Giả +10】
【 Độ suy sụp của Khôi Lỗi Liệp Thần Giả +10】
Mà cũng chính tại một khắc này, hai cái đầu khổng lồ đã nổi giận mà hung hăng kéo gã qua bên đó.
Chỉ thấy vô số những nhánh xúc tu mọc ra từ dưới cổ của hai người bọn họ lập tức dùng một loại tốc độ khó có thể hình dung ra, trực tiếp ấn Khôi Lỗi Liệp Thần Giả xuống đất, rồi điên cuồng đánh đấm.
Oanh oanh oanh oanh oanh oanh ——
Ngay tức khắc, tiếng kêu thảm thiết cứ vang lên liên tục, toàn bộ thân thể từ trên xuống dưới của Liệp Thần Giả không ngừng nhấp nhô lên xuống, tro bụi cuồn cuộn bay lên.
"Dcmnn —— đánh —— đánh —— ta (beep ——) ngươi cái (beep ——)! !"
"Ngươi có biết một cái tát kia của ngươi—— đã tạo thành—— thương tổn lớn tới mức nào trong lòng nữ nhi của ta hay không ——! !"
"Đánh trước ăn sau —— ăn xong lại đánh —— đánh xong lại ăn —— ta (beep ——)! !"
(〝 ▼ 皿 ▼)
Ngay tức khắc, đại địa không ngừng “Ầm ầm” rung động.
Tro bụi cuồn cuộn bay thẳng lên cao.
Ở trước mặt hai cái đầu Thái Thản, người khổng lồ cao tới mấy chục mét kia lại giống như một con búp bê vải không có lấy một chút năng lực phản kháng nào, ngay cả một cơ hội đánh trả mong tìm đường sống cũng không có.