Tiểu Tiểu (✪ω✪) dùng sức gật đầu, rồi nhanh chóng vung vẩy đống xúc tu, cái đầu khổng lồ giống như là một em bé Loli cỡ lớn, chạy nhanh như chớp, một đường xông thẳng về phía trước
Hiện tại, độ tín nhiệm và độ hảo cảm của cô bé đối với Lâm Ân rất cao, khiến cô bé trở nên vô cùng nghe lời, gần như Lâm Ân nói gì là cô bé nghe nấy.
Trong lòng cô bé này, Lâm Ân đã sớm trở thành một vị bác sĩ đại ca ca vừa lợi hại vừa đáng tin cậy, là tồn tại thân thiện có thể trao đổi sâu hơn.
"Trái Trái! Đừng giả chết nữa! Ta biết ngươi đã sớm tỉnh lại rồi, hiện giờ đã đến thời điểm cần dùng tới ngươi rồi, mau tỉnh lại đi!"
Lâm Ân lại “Ba” một tiếng búng cho tay trái một cái vào đầu (của tay trái).
【 đinh! Độ hảo cảm của Trái Trái đối với ngươi -1】
【 đinh! Trái Trái đang cố gắng làm cho chính mình thoạt nhìn giống hệt một bên tay trái bình thường, cũng không phải vì cô ấy sợ hãi cái gì, chỉ đơn thuần là làm theo tâm ý, Trái Trái cho rằng mình đang ngủ. 】
"..."
Ba ——
Lâm Ân lại cho cô ấy một cái búng vào đầu (của tay trái).
【 đinh! Độ hảo cảm của Trái Trái đối với ngươi -1】
Trên đầu Lâm Ân hiện ra một cái "╬" (tức giận).
Hắn nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó...
Ba ba ba ba ba ba ba ba ——
"Á á a a a a! !"
Cùng với một chuỗi những đòn búng thẳng vào đầu nhanh đến mức xuất hiện tàn ảnh, bên tai Lâm Ân cũng “Đinh đinh đinh” mà vang lên rất nhiều âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
Rốt cuộc, Trái Trái cũng phải “Oa nha” một tiếng mở cái mồm to ra, một ngụm cắn thẳng vào tay phải của hắn, hét lớn: "Đừng có búng nữa! Đừng có búng nữa nha! Ngươi cho là mình đang búng vào bị bông sao? Ta đã nói là không muốn tỉnh lại rồi, sao ngươi cứ cố chấp như vậy, hoàn toàn không quan tâm xem người ta có chịu đựng được hay không, vẫn cố gắng mà ‘Ba ba ba” dùng sức búng nữa..."
Lâm Ân không cho cô ấy có cơ hội ngụy biện, quơ một cái, đã tón được hai ngón tay của đối phương, nghiêm túc nói:
"Trái Trái, đừng bảo là ngươi trở nên hèn nhát rồi nhé?"
Tay trái lập tức giật mình, lộ ra vẻ mặt chột dạ (ŎдŎ;), nói: "Hèn nhát? Nói... Nói cái gì mà vớ vẩn vậy? Chẳng lẽ ta giống kẻ hèn nhát lắm sao? Nói đùa! Ta... Ta không sợ trời không sợ đất, dù là cái đầu khổng lồ nào đó... Bản Trái Trái ta cũng..."
Có vẻ như đã nghe được đoạn đối thoại kỳ quái bên trên, Tiểu Tiểu vốn đang chạy nhanh như chớp, lại thuần thục tháo xuống một viên nhãn cầu của mình, rồi dùng một nhánh xúc tu nâng nó lên, tò mò nhìn về phía Lâm Ân, nói: "Bác sĩ —— có nghe được —— âm thanh nói chuyện—— "
"Oa nha nha nha nha —— "
Nhìn thấy cái tròng mắt được cuốn đến đây, Trái Trái lập tức (ΩДΩ) sợ đến long tóc gáy, vội vàng kéo cánh tay của Lâm Ân, trốn ra sau lưng hắn, rồi nấp ngay bên cạnh bả vai Lâm Ân, hàm răng “Lập cập lập cập” không ngừng run rẩy.
【 đinh! Độ sợ hãi của Trái Trái đối với Tiểu Tiểu +10】
【 đinh! Độ sợ hãi của Trái Trái đối với Tiểu Tiểu +10】
Cùng với âm thanh nhắc nhở của hệ thống liên tiếp vang lên, Tiểu Tiểu tò mò mà nghiêng nghiêng viên nhãn cầu, hỏi: "Ai vậy?"
"Không có việc gì, Tiểu Tiểu, cô không cần để ý đến nó đâu, tay trái của tôi có chút thẹn thùng, quen là ổn ngay thôi."
Lâm Ân nhắm mắt lại, khóe miệng khẽ nhếch.
Tiểu Tiểu tò mò hỏi: "Ác —— "
Rồi nhanh chóng kéo xúc tu trở về, về phần vì sao tay trái của bác sĩ lại có thể tự mình hành động, còn tỏ ra sợ hãi mình như vậy, cô bé lại chẳng cảm nhận kinh ngạc tẹo nào.
Bởi vì cô bé cũng có rất nhiều những nhánh xúc tu giống như vậy, cho nên bác sĩ có một cánh tay trái lạ lùng như thế, cũng là chuyện vô cùng bình thường.
Cảm nhận được tay trái đang run rẩy, Lâm Ân lộ ra một nụ cười xấu xa, nhanh chóng tóm lấy cổ tay trái, kéo cô ấy đến trước mặt mình, nói: "Trái Trái, ngươi đang run rẩy à nha!"
Tay trái (ó﹏ò。) dùng ngón út và ngón cái ôm lấy lòng bàn tay của mình, cố gắng giấu mặt đi, nói: "Không có! Ai bảo vừa rồi là ta run rẩy? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy? Vừa rồi ta chỉ tùy tùy tiện tiện vươn eo một cái thôi, ta có run rẩy sao? Ta không có run rẩy!"
【 đinh! Độ sợ hãi của Trái Trái đối với Tiểu Tiểu +5】
"Khinh mềm? Sợ cứng?" Lâm Ân lộ ra nụ cười tươi đầy hắc ám, vẻ mặt không có chút ý tốt nào, chỉ chỉ vào tay trái.
Tay trái lập tức giật mình, cả kinh nói: "Không có! Ta không có! Làm sao ta có thể bắt nạt kẻ yếu chứ? Ta vốn là một biến dị thể vô cùng bình thường, gặp được sinh vật mình hoàn toàn không đánh lại, đương nhiên sẽ theo bản năng mà tránh né, sợ hãi đối phương rồi! Rõ ràng đây là một chuyện rất bình thường..."
"..."
Vẻ mặt của cô ấy chợt rơi vào trống rỗng.
Cô ấy vừa nhìn thấy nụ cười tươi quỷ dị càng ngày càng không có ý tốt trên môi tên Lâm Ân kia.
Loại cảm giác này… giống như hai bên vốn có thế lực ngang nhau, đột nhiên đến một ngày, một bên trong đó bị đối phương phát hiện ra nhược điểm có thể nhằm vào, sau đó, lập tức bị đối phương hung hăng dùng nhược điểm đó làm điểm đột phá, rồi từng chút từng chút mà dùng sức không ngừng khoáy sâu vào...
"Trái Trái..."
Tay trái nghe được âm thanh này, cũng vội vàng pphục hồi lại tinh thần. Sau đó. chỉ trong nháy mắt, cô ấy đã trông thấy một gương mặt (Φ 皿 Φ) âm hiểm, đang gần mình trong gang tấc.
Trái Trái: "(ΩДΩ) oa nha nha nha nha!"
【 đinh! Độ sợ hãi của Trái Trái đối với ngươi +2】
Lâm Ân âm trầm ghé sát tới trước mặt Trái Trái, ngay lập tức, mồ hôi lạnh trên mu bàn tay Trái Trái đã “Xoạt xoạt xoạt” mà tuôn ra bên ngoài.
"Hẳn là ngươi sẽ ngoan ngoãn nghe lời nhỉ ... hẳn là Trái Trái sẽ không bướng bỉnh, không chịu nghe lời nữa đâu... Hẳn là như vậy... Ừm, ta còn nhớ lúc trước ăn rau trộn tay heo rất giòn nhé... Không biết ăn rau trộn với loại tay khác có giòn như vậy hay không ta..."
Âm thanh âm trầm như vậy đấy, nó giống như có người đang không ngừng thổi gió lạnh lên da đầu của ngươi.
【 đinh! Độ sợ hãi của Trái Trái đối với ngươi +5】
【 đinh! Độ sợ hãi của Trái Trái đối với ngươi +10】
Hàm răng của Trái Trái càng thêm “Lập cập lập cập” run rẩy không ngừng, cô ấy khẽ nuốt một ngụm nước miếng nói: "Đừng bảo là ngươi đang muốn ám chỉ... Muốn ám chỉ mình sẽ mang ta tới đút cho... Đút cho..."
【 đinh! Độ sợ hãi của Trái Trái đối với Tiểu Tiểu +20】