Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 197 - Chương 197: “Tiểu” Loli!!!

Chương 197: “Tiểu” LoLi!!! Chương 197: “Tiểu” LoLi!!!

"Đúng là..."

Lâm Ân nhìn về phía Tiểu Tiểu (✪ω✪) cô bé đang dùng ánh mắt đầy chờ mong nhìn hắn, khóe miệng hắn lại chậm rãi nhếch lên một nụ cười.

"Cô làm người ta vô cùng cảm động nha, Tiểu Tiểu!"

Trong nháy mắt.

【 ký ức lúc trước đã mất đi 】.

Phát động!

Ông ——

Gần như trong nháy mắt ấy, một luồng ánh sáng cực mạnh đã trực tiếp bao trùm toàn bộ Tiểu Tiểu trước mặt.

Ở bên trong thế giới bị bao phủ bởi một tầng sương mù màu đen tối tăm, u ám này, cái đầu khổng lồ phát ra hào quang kia hệt như một quầng sáng xé rách đêm đen, trong khoảnh khắc, đã chiếu rọi vùng hắc ám xung quanh.

...

Mà ở phía xa xa, cái đầu Thái Thản đang điên cuồng, bị cơn phẫn nộ trong lòng điều khiển mà từng chút từng chút một lết đến nơi này, cũng nhanh chóng cảm nhận được quầng sáng thật lớn trước mắt.

Quầng sáng chói chang như ánh mặt trời…

Quầng sáng long trọng như thời quang hàng thế...

Giống như, tại khoảnh khắc này, ông ấy vừa đột nhiên quay trở lại thế giới thượng tầng, thế giới có vầng thái dương treo cao, chiếu rọi hư không, thế giới có quang minh lan tòa, khiến toàn thân người ta ấm áp.

Cái đầu Thái Thản kinh ngạc mà ngừng lại, cả khuôn mặt đều bị ánh sáng rực rỡ kia chiếu vào.

Mà tại một khắc khi quầng sáng kia xuất hiện, cái đầu Vu Thần ở phía sau lưng ông ấy, cũng ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, một câu cũng nói không nên lời.

Phải biết rằng, ở bên trong thế giới hắc ám vốn không có quang minh nóng bỏng. Nơi này chỉ có một mảnh sương mù màu đen vĩnh hằng không thay đổi và không trung tử khí trầm trầm.

Thứ quang mang duy nhất mà ngươi có thể nhìn thấy, chính là ánh sáng leo loét ảm đạm, phát ra từ những chiếc hồn đăng, không ngừng chớp lóe, mập mờ giữa mảnh sương mù màu đen dày đặc.

Nhưng đó vốn không phải quang mang theo đúng nghĩa của nó, bởi vì thứ ánh sáng này chính là kết tinh của cực khổ có được sau khi thiêu đốt linh hồn và máu tươi.

Và hiển nhiên, chưa bao giờ có thời khắc này bên trong thế giới hắc ám.

Giống như thật sự có ánh nắng của mặt trời rơi trên mảnh địa ngục tối đen ấy.

Chính tại một khắc này, bọn họ cũng thấy được...

Ánh sáng...

Ánh sáng chói mắt thần thánh!

Và dường như thời gian trong mảnh ánh sáng kia đang “Ầm ầm” cuốn ngược lại…

Trong nháy mắt ấy, giữa một mảnh cuồng loạn ác độc đang xâm lấn tâm trí của ngươi, đột nhiên tiếng vọng của ký ức từ khi ngươi còn sống, ký ức vốn đã ẩn giấu từ lâu lắm, lâu đến mức ngươi gần như đã quên mất đi… lại nhẹ nhàng truyền đến!

Ông ——

Ngay khi chùm sáng thật lớn nọ rơi xuống, nó lập tức hóa thành vô số điểm sáng chậm rãi nhạt nhòa giữa hư không.

Mà bên trong vầng hào quang nọ, là một bóng dáng mang đến cho cái đầu Thái Thản và Vu Thần cảm giác vô cùng quen thuộc, vô cùng hoài niệm, thậm chí mỗi lần nghĩ đến, bọn họ đều không nhịn được mà rơi lệ…

Cứ như vậy, bóng dáng giống như ảo giác kia, trực tiếp hiện ra trước mắt bọn họ.

"Đó là..." Đôi con ngươi trên cái đầu Thái Thản thoáng run rẩy lên.

Ngay thời khắc ánh mắt của ông ấy tiếp xúc với bóng dáng kia, lửa giận tưởng như vô tận không thể ngăn cản nổi trong lòng, lại nhanh chóng đổ sụp.

"Nữ nhi..." Cái đầu Vu Thần vô thức nỉ non.

Không biết từ khi nào, hai hàng lệ đục ngầu đã chảy xuôi xuống theo gò má huyết nhục đầy dữ tợn của bà, rồi “Tí tách tí tách” rơi xuống đất.

Hào quang tán đi.

Chỉ thấy ở ngay phía trước ngọn núi nhỏ kia, đôi mắt xanh biếc long lanh, giống như một đầm nước trong, vừa mờ mịt mở ra.

Trên đầu có một cái nơ con bướm to to.

Mái tóc vàng thật dài mềm mại, ôm lấy gò má tinh xảo tròn tròn, rủ xuống trước ngực.

Cô bé mặc một bộ áo ngủ thêu hình nụ hoa vừa người, đôi tay mảnh khảnh đang ôm chiếc gối trong lòng, mơ màng mà ngồi theo hình "W" ngay phía trước sườn núi, mờ mịt nhìn về phía Lâm Ân có kích cỡ nhỏ nhắn như một con búp bê đang đứng trên núi.

"Di?" Cô bé ngạc nhiên vô cùng, lại ngơ ngác cúi đầu nhìn xuống.

Nhìn cánh tay mảnh khảnh của mình.

Nhìn đôi chân dài trắng nõn bên dưới.

"Thật sự... Thật sự..."

Tiểu Tiểu mở to đôi mắt xanh biếc, ngạc nhiên mà mừng rỡ, rồi lập tức nhảy dựng lên, vui vẻ nói: "Tôi có thân thể rồi! Rất thần kỳ! Thật sự rất thần kỳ!"

Oanh ——

Suýt chút nữa cú nhảy này đã làm cho nửa ngọn núi nhỏ sụp xuống.

Lâm Ân ngạc nhiên ngẩng đầu lên, cố gắng giữ cho bản thân đứng vững lại, nhìn cô bé cao mấy chục mét trước mắt mình, trong lòng kinh ngạc đến mức một câu cũng nói không nên lời.

Cô bé chính là... Tiểu Tiểu của ba ngàn năm trước sao?

Tuy rất to lớn, nhưng không ngờ tỉ lệ thân thể lại được phối hợp vô cùng hoàn mỹ.

Hơn nữa rõ ràng là cô bé không phải người trưởng thành. Xem ra ngoại trừ chiều cao có chút đặc thù thì ngoại hình của cô bé cũng không khác một tiểu Loli Nhân tộc được phóng đại lên là mấy.

Hơn nữa, cô bé này vô cùng xinh đẹp!

Vô cùng tinh xảo!

Tuy tính trẻ con vẫn còn vương trên mặt, nhưng chỉ cần người đối diện là Nhân loại, hắn dám khẳng định rằng, đối phương liếc mắt một cái sẽ nhìn ra hình ảnh cô bé này lúc lớn lên sẽ phong hoa tuyệt đại, xinh đẹp tới cỡ nào rồi.

Một... "Tiểu" Loli tóc vàng mắt xanh?

"Bác sĩ! Bác sĩ! Bác sĩ!"

Tiểu Tiểu gần như đã vui đến hỏng rồi, cô bé nhanh chóng ngồi xuống theo hình chữ "W", nhìn về phía Lâm Ân mini đang đứng trên sườn núi trước mặt, vui sướng tột cùng nói: "Quá lợi hại! Anh quá lợi hại! Tiểu Tiểu thật sự có thân thể của chính mình rồi!"

Cô bé dùng sức mà mở hai tay ra, hoan hô một tiếng, sau đó lại vươn tay tới, vui sướng nâng Lâm Ân mini lên, rồi dùng sức mà ôm hắn trước ngực, giống như ôm một con búp bê mà mình rất yêu quý, lại dùng sức cọ cọ khuôn mặt mình vào người hắn.

"Ô ô ô —— rất rất giỏi nha."

"Bác sĩ đúng là một bác sĩ siêu cấp lợi hại! Thật sự... Thật sự muốn kích động đến hỏng rồi!"

Tiểu Tiểu hạnh phúc cực kỳ.

【 đinh! Độ hảo cảm của Tiểu Tiểu đối với ngươi +50】

【 đinh! Độ tin cậy của Tiểu Tiểu đối với ngươi +40】

【 đinh! Độ tin cậy của Tiểu Tiểu đối với ngươi +50】

【 đinh! Thái độ của Tiểu Tiểu đối với ngươi đã từ "Tin cậy" chuyển biến thành "Yêu thích", ngươi đạt được kinh nghiệm cơ sở 200】

Bình Luận (0)
Comment