Cô bé nói xong, chợt nghiêng đầu qua, cười cười với Lâm Ân, giống như một tiểu tinh linh.
"Mãi cho đến sau này, tôi mới biết, đó chính là phương thức chung sống với nhau của bọn họ. Ai cũng yêu đối phương, nhưng nếu gặp phải mâu thuẫn, bọn họ sẽ hung hăng đánh cho đối phương tơi bời hoa lá, đầu rơi máu chảy."
Lâm Ân không biết nên nói gì: "Đúng là phương thức chung sống kỳ cục..."
"Ừm, có khả năng chỉ bọn họ mới có phương thức ấy thôi."
Tiểu Tiểu ngẩng đầu, vuốt vuốt mái tóc dài bên tai, chớp chớp mắt với Lâm Ân, rồi nâng cằm nói: "Nhưng mà... Tiểu Tiểu thật sự rất vui vẻ."
"Bác sĩ, anh có cảm nhận được không? Kỳ thật ba mẹ của Tiểu Tiểu đã sớm không còn ác ý với anh nữa."
Lâm Ân ngẩn ra.
Hắn chợt đưa mắt nhìn cha mẹ của Tiểu Tiểu đang đùa giỡn phía xa xa.
Dần dần… hắn cũng có chút hiểu được ý tứ trong lời nói của cô bé.
Đúng vậy!
Dù là ai, kể cả một con ác quỷ trong địa ngục, cũng từng có cho mình một điều tốt đẹp cần bảo vệ!
Hắn nhảy xuống từ trên vai Tiểu Tiểu, mỉm cười giơ ngón tay cái về phía cô bé, hàm răng “Đinh” một tiếng lóe sáng lên.
Tiểu Tiểu cười hì hì dùng sức gật đầu, cũng vươn bàn tay của mình tới, giơ ngón cái lên.
Ngón tay của cô bé, nhẹ nhàng chạm vào ngón tay của Lâm Ân.
Một lớn một nhỏ… lại hài hòa đến bất ngờ.
Giống như hết thảy đều không cần phải nói rõ thành lời.
Cái ấn ký trên trán lại ẩn hiện, như đang muốn nói rằng, tâm linh của bọn họ vừa xích lại gần nhau thêm một chút.
"Có khả năng ——tôi sẽ lại quên mất điều này—— cũng có khả năng ——tôi sẽ mãi mãi không thể—— biến thành một cô bé bình thường được—— "
"Nhưng mà —— "
"Thật sự cám ơn anh, bác sĩ của tôi."
Vô số điểm sáng chậm rãi xuất hiện phía trên thân thể của Tiểu Tiểu, nhưng gương mặt của cô bé, dù đang rơi lệ, vẫn giữ nguyên nụ cười tươi thường trực. Mái tóc dài màu vàng từng chút từng chút một, đã vũ hóa bay đi, dung nhan tinh xảo và thân thể đáng yêu kia cũng chầm chậm biến thành hư vô tan biến.
Đột nhiên một luồng ánh sáng cực mạnh ập tới, khiến Lâm Ân phải theo bản năng mà nhắm hai mắt lại.
Đến thời điểm hắn mở mắt ra.
Ngón tay mới chạm vào tay hắn đã biến mất, giống như hết thảy những chuyện vừa rồi đều là ảo cảnh.
Lâm Ân kinh ngạc đến thất thần. Cũng hông biết vì sao đột nhiên trong lòng hắn lại trở nên trống vắng.
Hắn nhắm hai mắt lại, cái gì cũng không nói.
Mãi cho đến khi cảm nhận được một loại xúc cảm kỳ dị truyền đến trên tay mình, ở thời điểm hắn lại một lần nữa mở to hai mắt, đã nhanh chóng trông thấy một nhánh xúc tu nhẹ nhàng vươn tới, rụt rè chạm vào tay hắn, cũng trông thấy gương mặt với đôi mắt sáng long lanh của Tiểu Tiểu (✪ω✪), vẫn hệt như lúc trước kia.
"Ô —— bác sĩ à —— Tiểu Tiểu biến trở về rồi—— "
"Ừm! Biến trở về rồi." Lâm Ân dùng sức nặn ra một nụ cười tươi chân thành tha thiết.
"Tiểu Tiểu —— còn có thể —— biến trở về hay không —— "
"Có tôi ở đây, lúc nào cũng được, tôi hứa!"
"Ô —— thật tốt quá —— nếu biến trở về——anh vẫn là nha sĩ của Tiểu Tiểu nhé—— có được không—— "
"Đương nhiên! Nhất định rồi!"
Ừm, vậy như vậy đi.
Có lẽ cuộc đời của ta, vốn đã được định trước sẽ tiếp xúc cùng những sinh vật địa ngục này, nếu là như thế, cũng... không hẳn là không thể tiếp nhận.
Đột nhiên khóe miệng hắn thoáng nhếch lên, tạo thành một đường cong mềm mại, rồi nhẹ nhàng vươn tay tới, bắt lấy nhánh xúc tu của Tiểu Tiểu.
Giống như hắn đã tiếp nhận một điều gì đó, hoặc là ở sâu thẳm bên trong nhận thức của hắn, đã phát sinh một chút thay đổi nào đó… Không ai hay biết!
Sương mù màu đen vẫn tuôn trào, không trung vẫn như cũ, là một mảnh tối đen.
Trong lúc không quá chú ý tới, dường như hắn vừa nghe được bên tai mình truyền đến một tiếng nhắc nhở của hệ thống. Rồi lại nhanh chóng trôi đi, giống như chưa bao giờ xuất hiện.
【 Độ phục hồi của ngươi +1%】
...
Tiếp tục chờ đợi thêm một tiếng đồng hồ, cùng với hiệu quả của kỹ năng “Ký ức lúc trước đã mất đi” tan biến, khiến cho một tiếng tái hiện lại dáng vẻ của quá khứ trên người cái đầu Vu Thần và cái đầu Thái Thản cũng tan biến theo.
Cả hai lần lượt quay trở lại dáng vẻ vốn có của mình…
Giống như vừa rồi chỉ là một giấc mộng.
Giống như bọn họ chưa bao giờ rơi vào địa ngục.
Giống như bọn họ vẫn một mực tồn tại trong thế giới mà mình từng sống kia.
Chưa bao giờ thay đổi.
"Biến trở về rồi—— " Hiếm khi thấy cái đầu Vu Thần chợt rơi vào im lặng.
Hai người bọn họ cũng không tiếp tục đùa giỡn thêm nữa, đều tự trở về với hiện thực.
"Thực sự——khiến người ta hoài niệm mà —— " Cái đầu Vu Thần ngẩng đầu lên, trong ánh mắt lại lộ ra ý cười như bình thường, ánh mắt bà cũng nhanh chóng dừng lại trên người Lâm Ân.
Cùng với cái đầu khổng lồ không ngừng nhúc nhích, bà ấy lại một lần nữa đứng sừng sững trước mặt Lâm Ân như một quả núi lớn, chăm chú nhìn hắn hồi lâu.
Đột nhiên bà ấy nhếch miệng, để lộ ra hàm răng lạnh băng ác độc, khẽ nở một nụ cười quỷ dị nói: "Tuy —— ta vẫn không quá thích ngươi —— nhưng dường như cũng không quá chán ghét —— ha hả ha hả —— "
Lâm Ân bị nụ cười của bà ấy làm cho da đầu run lên.
【 đinh! Độ hảo cảm của cái đầu Vu Thần đối với ngươi +10】
Lâm Ân khẽ thở phào một hơi, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười tươi tắn. Hắn vươn tay tới, giơ ngón tay cái lên với cái đầu Vu Thần.
Thật hiển nhiên, sau khi trải qua sự kiện này, hắn đã thành công chiếm được sự tán thành tới từ mẹ của Tiểu Tiểu.
Ít nhất, thái độ của bà ấy cũng khác trước rồi, không còn đối xử với hắn như một món đồ chơi mà Tiểu Tiểu thích nữa.
Về phần thái độ của cái đầu Thái Thản...
Ừm...
Tuy chẳng mấy thay đổi, nhưng vẫn có thể rõ ràng nhìn ra được, thái độ của ông ấy đã khác xưa, ít nhất là trong đôi mắt khổng lồ nọ không còn tràn ngập phẫn nộ và sát ý đối với hắn nữa.
...
Thời gian vù vù bay đi.
Bọn họ đã bước vào phạm vi của hẻm Du Hồn.
Tiểu Tiểu (✪ω✪) vui vẻ múa may đống xúc tu trên người, nhìn Lâm Ân bên cạnh, nói: "Bác sĩ —— Tiểu Tiểu tiễn anh về nhà —— còn nữa —— cám ơn vì hôm nay anh đã tiếp đón Tiểu Tiểu rất chu đáo—— Tiểu Tiểu thật vui!"
Lâm Ân cười ha hả vươn tay về phía cô bé, nói: "Ừm! Tôi cũng rất vui!"
Mà đúng vào lúc này, đột nhiên Lâm Ân cảm nhận được một nhánh xúc tu vừa chọc chọc vào phía sau lưng hắn.