Đồng thời bên tai Lâm Ân lại không ngừng vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
【 đinh! Độ hảo cảm của phu nhân con rối đối với ngươi -1】
【 đinh! Độ hảo cảm của phu nhân con rối đối với ngươi -1】
【 đinh! Độ sợ hãi của phu nhân con rối đối với ngươi +10】
【 đinh! Độ sợ hãi của phu nhân con rối đối với ngươi +11】
Đủ loại nhắc nhở không ngừng cọ rửa màng tai Lâm Ân, nhưng hắn vẫn một mực nhắm mắt lại, dùng bông lấp kín lỗ tai, chợp mắt làm một giấc ngủ ngắn, căn bản là lựa chọn không nghe thấy gì
Mà dần dần, theo thời gian trôi đi, tới cuối cùng, những tiếng hét lớn đầy bực dọc và gấp gáp nọ cũng không thể nối liền thành một câu hoàn chỉnh.
"Bác... Bác sĩ... Bác sĩ tốt! Đứa nhỏ ngoan! Ta cầu ngươi! Mau... Mau vào... Mau vào trong này đi!"
"Không... Không có ý tứ gì khác! Thật sự mà a a! Ngươi cứ tới đây giúp ta... Nói chuyện với ta... Ta nói thật đó, ô ô!"
"Không được! Thật sự không được rồi! Nếu... Nếu ngươi ngượng ngùng... Đi... Đi gọi thầy của ngươi lại đây... Kêu đến... Cũng có thể mà —— ô ô..."
Nhưng Lâm Ân một mực nhắm hai mắt lại, cái gì cũng không nghe được.
Phải biết rằng, là một vị bác sĩ, Lâm Ân nhất định phải duy trì rèn luyện chức nghiệp của mình hàng ngày, hiện giờ mới bước vào đợt điều trị đầu tiên, dựa theo liều lượng của đống dược tề kia, phỏng chừng nó vẫn có thể kéo dài liên tục trong ít nhất là bốn, năm tiếng đồng hồ nữa.
Lâm Ân thầm tính toán trong lòng, hắn quyết định chờ đợi thời gian trôi qua.
【 đinh! Trước mắt trạng thái của mục tiêu trong nhiệm vụ đã phát sinh thay đổi: Tư duy vỡ thành từng mảnh 】
【 đinh! Trạng thái của mục tiêu trong nhiệm vụ đã phát sinh thay đổi: Hôn mê co giật 】
【 đinh! Trạng thái của mục tiêu trong nhiệm vụ đã phát sinh thay đổi: Thức tỉnh 】
Cùng với những âm thanh nhắc nhở của hệ thống không ngừng vang lên trong đầu, thời gian nhanh chóng chảy xuôi đi
Và đêm hôm nay, không chỉ riêng Tiệm Dược Tề Cưa Máu, mà với cả hẻm Du Hồn, nó cũng là một đêm khó ngủ.
...
Ngày thứ hai.
【 Thị Giới 】
【 Huyết Oa Oa 】: "(uể oải) có thể thỉnh giáo mọi người một câu hay không... Hơn nửa đêm qua... Là chị gái hay cô dì nào... cả đêm không ngủ được vậy..."
【 Quỷ Sách 】: "Đúng là khinh người... Quá đáng! Cái hẻm Du Hồn này to như vậy... Chẳng lẽ không nơi nào chứa nổi một cái bàn học im lặng..."
【 người gõ chuông 】: "Thật sự chịu không nổi... Lại có thể kéo dài lâu đến vậy? Một mạch kéo dài đến tận buổi sáng nha. Đây, rốt cuộc là cấp dưới nhà ai đó, lại có thể dũng mãnh đến mức độ này..."
【 Khô Lâu Ma 】: "Ha hả —— xem ra chỉ có tôi không bị ảnh hưởng."
【 người nhặt rác 】: "Ai... Lớn tuổi rồi... không nghe được những thứ này, nhưng ta vẫn muốn nói một câu, cô gái ơi, bớt phóng túng lại một chút sẽ thỏa đáng hơn, liên tục rên rỉ tới năm, sáu giờ như vậy, thật sự có chút quá phận."
【 Ác Linh Nữ Vương 】: "Sao tôi cứ có cảm giác âm thanh kia truyền đến từ tiệm dược tề nhỉ? Không được! Tôi nhất định phải tìm cơ hội qua ngó thử một cái!"
【 Quỷ Độc Thân 】: "o(╥﹏╥)o "
Buổi sáng, bên trong hẻm Du Hồn là một mảnh trống rỗng.
Trong sương mù màu đen cuồn cuộn, ngẫu nhiên cũng xuất hiện mấy cái bóng quỷ, nhưng người nào người nấy đều lộ ra vẻ mặt uể oải, hoảng hốt không thôi.
Suy cho cùng, bị người ta oanh tạc cả một buổi tối như vậy, có sinh vật bình thường nào đủ sức chịu đựng đâu?
Đó là còn chưa nói hết ra đâu, bởi vì tới tận lúc này, thứ âm thanh kia vẫn một mực truyền đến, từng cơn nối tiếp từng cơn, mang theo âm thanh vang vọng cùng với lực xuyên thấu mạnh mẽ, muốn không nghe cũng khó!
...
Tiệm Dược Tề Cưa Máu.
"21598 "
"21599 "
"21600 "
"Tàm tạm rồi."
Lâm Ân thầm đếm đủ sáu tiếng đồng hồ, mới chịu mở hai mắt, rồi trấn tĩnh đứng dậy từ trên giường, mặc chiếc áo dài màu trắng của mình lên, đeo khẩu trang và bao tay vào, rồi nhanh chóng xuống lầu, đi đến phía trước cửa chính của phòng giải phẫu, lấy đi toàn bộ những tấm ván cửa vẫn còn ghim chặt bên trên.
Xong xuôi đâu đó, hắn dừng lại một chút, lấy tinh thần, gõ gõ cửa.
Đông đông đông ——
"Bác gái, bác cảm thấy thế nào?" Lâm Ân có lòng tốt mở miệng hỏi.
"..."
Nhưng bên trong vẫn im lặng, không có tiếng đáp lại.
Lâm Ân do dự một hồi, cuối cùng vẫn móc chìa khóa từ trong lòng ra, quyết định mở cửa bước vào xem xét.
Ngay khi bước một chân vào bên trong, hắn lập tức nhìn thấy, trên bàn giải phẫu đã không còn một bóng người, thậm chí cái bàn giải phẫu nọ còn có dấu vết bị phá hư, hiển nhiên là sau khi thuốc tê mất hiệu lực, phu nhân con rối đã tự mình giãy giụa thoát khỏi mấy cái còng rồi.
Mà cũng chính tại một khắc này, Lâm Ân lập tức trông thấy phu nhân con rối đang tựa vào trong góc phòng giải phẫu, ánh mắt ngây dại, quần áo không chỉnh tề, trên mặt mang theo một mảnh đỏ ửng, thân thể còn không ngừng run rẩy.
Dáng vẻ có chút vô lực, buông xuôi, tựa như đã sụp đổ mất rồi...
Về phần cảnh tượng trong phòng, thực sự không thể dùng ngôn từ mà miêu tả được.
Tình hình chung là: Một mảnh đống hỗn độn.
Lâm Ân nhanh chóng nâng chiếc kính một mắt lên, rồi nhanh chóng đi đến trước mặt phu nhân con rối vẫn còn đang ngây dại. Hắn bình tĩnh buông túi đựng dụng cụ y tế trên tay xuống, lấy ống nghe ra, và cẩn thận nghe nhịp tim của bà ấy.
Sau đó, hắn nhanh chóng bắt mạch, hoàn thành một lần kiểm tra toàn diện và chẩn đoán bệnh.
"Nhịp tim rất nhanh... Hẳn là là adrenalin thời gian dài tăng vọt phản ứng..."
"Tình trạng sợi hoá khung xương và huyết nhục đã bắt đầu nghịch chuyển với cường độ tương đối..."
"Nguyền rủa trong cơ thể xuất hiện dấu hiệu suy yếu trên diện rộng, cho thấy hiệu quả trị liệu đã có tác dụng..."
Trên mặt Lâm Ân lộ ra nụ cười vui mừng, hắn vươn tay nâng phu nhân con rối dậy.
"Tin vui! Bác gái, bệnh kín bên trong thân thể người đang từng chút từng chút một chuyển biến tốt đẹp rồi, chỉ cần trải qua thêm mấy đợt trị liệu nữa, cháu tin tưởng nguyền rủa trong cơ thể bác sẽ bị toàn diện áp chế!"
Vừa nghe xong câu này, rõ ràng là thân thể phu nhân con rối vừa hung hăng run rẩy một cái, đặc biệt là ở thời điểm Lâm Ân tóm lấy bàn tay của bà, bà lập tức có phản ứng, hệt như một loại phản xạ có điều kiện theo bản năng.
Phu nhân con rối ngây dại mà nỉ non nói: "Ngươi là một tên... Ma quỷ..."