"Thật có lỗi, đã dọa hai người sợ rồi."
Lâm Ân nho nhã lễ độ ngẩng đầu nhìn lên, hướng ánh mắt dịu dàng ngó Song Sinh Quỷ Ảnh vừa hoảng sợ vừa chậm rãi tụt từ trên cột đèn đường gần đó xuống.
Hắn cố gắng làm cho gương mặt mình trở nên hiền lành một chút, lại nhanh chóng tỏ ra thân thiện, lấy một tấm danh thiếp ra, đẩy tới gần đối phương, nói: "Tôi đi ngang qua nơi này, vừa vặn nhìn thấy hai vị tự cưa mình tại đây, mới không nhịn được mà nhìn lâu lâu một chút. Đây là danh thiếp của tôi, như hai người nhìn thấy đó, tôi là một bác sĩ."
Song Sinh Quỷ Ảnh run rẩy vươn tay tới, lại run rẩy tiếp nhận tấm danh thiếp kia, có chút nghi hoặc hỏi: "Cậu là người hay quỷ?"
Lâm Ân ngẩn ra, nhưng rất nhanh, nụ cười nghề nghiệp hoàn mỹ đã nở rộ trên môi, hắn đẩy đẩy chiếc kính một mắt, nói: "Đương nhiên tôi là người, hơn nữa còn không chỉ là người, tôi là một người tốt."
Nhìn thấy Lâm Ân cũng không có ý tứ lập tức phát động công kích với mình, Song Sinh Quỷ Ảnh nửa tin nửa ngờ bỏ cây cột điện ra, nhưng vẫn theo bản năng quyết định giữ vững khoảng cách an toàn là hai mét với hắn.
Bởi vì thoạt nhìn thiếu niên này rất bình thường.
Nhưng cũng chính vì hắn rất bình thường, mới càng khiến người ta cảm thấy không bình thường.
"Cậu nhìn chằm chằm vào chúng tôi lâu như vậy để làm gì?" Song Sinh Quỷ Ảnh cảnh giác hỏi.
Lâm Ân cười ha hả nói: "Là như vậy, tôi là một bác sĩ, vừa liếc mắt nhìn một cái đã bắt gặp hai vị đang tự cưa mình, trong lòng có chút tò mò nên tôi đứng yên quan sát. Nhưng hơn mười phút sau, tôi vẫn thấy lưỡi cưa của hai vị kẹt lại bên trong, tiến thoái lưỡng nan, tựa như đã gặp khó khăn rồi. Cho nên mới đặc biệt đi đến muốn hỏi hai vị một chút, xem hai vị có cần một vị bác sĩ chân chính tới hỗ trợ hay không?"
Song Sinh Quỷ Ảnh do dự đưa mắt liếc nhìn lẫn nhau một cái, rất nhanh, hai đôi mắt đã nheo lại, bên trong sinh ra ác ý rõ ràng.
"Anh trai, người kia đang trêu đùa chúng ta?"
"Em trai, hiện giờ trong lòng anh rất không vui!"
Soạt soạt ——
Soạt soạt ——
Song Sinh Quỷ Ảnh híp mắt, lập tức rút cái cưa vốn đang đặt ở khoảng giữa hai người ra, sau đó “Cờ rắc” bẻ gãy nó làm đôi, mỗi người cầm lấy một nửa.
Máu tươi đỏ thẫm không ngừng “Tí tách” nhỏ giọt từ trên lưỡi cưa xuống dưới.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp tiến về phía trước, thân thể lại nhanh chóng trở nên cứng đờ.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt ——
Đó là âm thanh cưa điện chuyển động.
Chỉ thấy Lâm Ân trước mặt đang cười ha hả mà kéo cưa điện, khiến cho lưỡi cưa điện sắc bén rít lên những tiếng “Ù ù” nhanh chóng chuyển động ngay trước mặt Song Sinh Quỷ Ảnh. Sau đó, Lâm Ân mở miệng, vui vẻ nói: "Hai vị, nếu không hãy dùng lưỡi cưa này của tôi đi? Tôi cam đoan thứ này rất nhanh, hiệu quả mà không có đau đâu.”
Song Sinh Quỷ Ảnh ngây dại nhìn hai lưỡi cưa nhỏ xíu trên tay mình, lại nhìn thoáng qua lưỡi cưa điện không ngừng “Ù ù” chuyển động trong tay Lâm Ân, rồi theo bản năng, bọn họ khẽ nuốt một ngụm nước miếng, và không chút do dự, vội vàng giấu lưỡi cưa nhỏ bé của mình ra sau lưng.
"Không cần! Không cần!"
Song Sinh Quỷ Ảnh run rẩy cười, ánh mắt không ngừng trốn tránh, bàn tay gãi gãi đầu, mồ hôi lạnh “Tách tách tách” phun ra, ấp úng nói: "Chúng tôi chỉ cưa đùa một chút thôi, không cần làm phiền tới cậu, hơn nữa chúng tôi nghèo lắm, không có tiền đi mướn bác sĩ xem bệnh đâu. Theo tôi, hay là chuyện này dừng ở đây nhé, có được hay không... Ha ha..."
【 Giá trị tinh thần của Song Sinh Quỷ Ảnh -5】
【 Giá trị tinh thần của Song Sinh Quỷ Ảnh -6】
Lâm Ân nghiêm túc nói: "Không sao mà, tôi không thu tiền, bởi vì thầy của tôi nói, trong tiệm lấy tiền là quy định, nhưng hành y ngoài tiệm cần phải có trái tim nhiệt thành. Bởi vậy, là một vị thiên sứ áo trắng, tôi vô cùng tán thành đạo lý này."
Xoẹt xoẹt —— xoẹt xoẹt ——
Hắn tiếp tục kéo cưa điện thêm hai cái nữa.
【 Giá trị tinh thần của Song Sinh Quỷ Ảnh -10】
Song Sinh Quỷ Ảnh tuôn mồ hôi như mưa, ngây dại lui về phía sau một bước, lòng đầy hoảng sợ (((;꒪ ꈊ ꒪;))) nói: "Cái kia... một người nhiệt tình như cậu đúng là hiếm thấy nhé, cáp... Ha ha... Nhưng chúng tôi thật sự không dám làm phiền tới cậu... Chúng tôi cho rằng bản thân như hiện tại là tốt lắm rồi~ "
"Anh nói xem có đúng không? Anh trai."
"Đúng vậy đúng vậy, em trai."
Hai người bọn họ điên cuồng gật đầu như giã tỏi.
Lâm Ân lại vẻ mặt khó xử, suy nghĩ một hồi, cuối cùng hắn đã đưa ra quyết định, và gian nan lấy một tờ phiếu từ trong ngực mình ra, đưa cho Song Sinh Quỷ Ảnh.
Bọn họ tiếp nhận, cẩn thận đọc nội dung bên trên, sau đó vẻ mặt lập tức trở nên khiếp sợ.
【 phiếu giảm giá 20% của Tiệm Dược Tề Cưa Máu】: Sử dụng đạo cụ này tới Tiệm Dược Tề Cưa Máu ở hẻm Du Hồn, tìm bác sĩ Lâm Ân, có thể nhận ưu đãi giảm giá 20% cho mọi loại hình dịch vụ.
Mà ngay giữa hai tấm thẻ này, còn có mười mấy đồng tiền khô lâu.
"Chuyện này... Chuyện này..." Song Sinh Quỷ Ảnh kinh hoảng vô cùng.
Lâm Ân khụ khụ hai tiếng, thấp giọng nói: "Bởi vì đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy một sinh vật dính liền thân thể như hai vị đây. Nói thật, có thể gặp được ca bệnh như vậy trong lịch sử y học của chúng tôi, đúng là không dễ dàng. Cho nên là một bác sĩ, tôi thực sự không thể nhịn nổi trái tim đang rung động này."
Hắn ngẩng đầu, đẩy đẩy chiếc kính một mắt của mình, thấu kính lập tức phản xạ ánh đèn đường.
"Cho nên mong hai vị có thể đồng ý cho tôi một cơ hội được chứng minh bản lĩnh của mình. Coi như hai tờ phiếu giảm giá ấy và tiền khô lâu bên trong kia là lễ gặp mặt cho hai vị."
Lâm Ân hướng ánh mắt đầy mong đợi, nói: "Thế nào?"
Song Sinh Quỷ Ảnh tỏ vẻ khiếp sợ nhìn gương mặt đầy mong đợi của Lâm Ân, lại nhìn phiếu giảm giá và tiền khô lâu trên tay mình.
Bọn họ thực sự cảm thấy tam quan của bản thân đã gặp phải một hồi khiêu chiến mãnh liệt.
Nhiều năm qua như vậy, mỗi lần đi tìm bác sĩ, đối phương đều chữa cho mình thành táng gia bại sản, mắc nợ chồng chất, mà hôm nay, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy một khoản tiền quay đầu trở lại rồi.
Đây có được tính là nhận hối lộ hay không ta?
Nhưng nói thật, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một vị bác sĩ lại chi tiền để được giải phẫu cho bọn họ!
Chuyện này... Chuyện này...