"Xem ra đích đến của ta chính là nơi này rồi!"
Lâm Ân mỉm cười thu tấm bản đồ trên tay lại, cuối cùng hắn cũng đến được mục tiêu của mình.
Trên đường đã chậm trễ lâu như vậy, đúng là có lỗi với khách hàng, hi vọng bọn họ đừng tức giận.
Nhưng ngay tại thời điểm hắn muốn tiến lên gõ cửa, thì đột nhiên, hắn cảm nhận được phía sau có một người đang chọc chọc vào chân mình.
"Hì hì hi —— "
Cùng lúc này, từ phía sau lại truyền đến tiếng cười của một cô bé, trong trẻo như tiếng chuông đồng.
"Vị đại ca ca này, anh mới tới hả?"
Lâm Ân ngẩn ra. Bởi vì hắn có cảm giác giọng nói này vô cùng quen thuộc, giống như mình đã được nghe thấy ở đâu rồi.
Hắn lập tức xoay người, trên mặt lộ ra vẻ hiền lành, nói: "Đúng vậy, tiểu muội muội."
Rất nhanh, hắn đã nhận ra cô bé vừa chọc chọc phía sau hắn kia, trên người cô bé mặc một bộ quần áo tả tơi, chân đi giày màu đỏ, trên đùi có đeo một chiếc chuông nhỏ, trong lòng lại ôm một con búp bê đính cúc áo.
Huyết Oa Oa!
Quả nhiên là cô bé này rồi, chẳng trách giọng nói lại quen thuộc như thế.
Mà ngay trong nháy mắt nhìn thấy gương mặt của Lâm Ân, nụ cười xán lạn mà quỷ dị của Huyết Oa Oa trực tiếp chuyển thành cứng đờ, ngón tay đang vươn tới cũng đứng hình tại chỗ.
【 đinh! Độ sợ hãi của Huyết Oa Oa đối với ngươi +1】
"Trùng hợp vậy? Chào cô bé, đã lâu không gặp rồi."
Lâm Ân ngồi xổm xuống, vươn tay sờ sờ đầu Huyết Oa Oa, lại mỉm cười đưa tay tới chọc chọc vào con búp bê đã bắt đầu trở nên hoảng sợ trong lòng cô bé.
"Không phải em đang ở hẻm Du Hồn sao? Tự nhiên chạy đến nơi quỷ quái này làm gì? Đã kiếm được tiền chưa? Anh vẫn giữ cẩn thận tròng mắt cho em đó, ha hả."
Huyết Oa Oa hoảng sợ dùng sức ôm chặt con búp bê trong lòng, hàm răng không ngừng “Lập cập lập cập” run rẩy, nói: "Tiệm Cưa Máu... Vô lương... bác sĩ vô lương... Ô... Ô ô..."
【 đinh! Độ sợ hãi của Huyết Oa Oa đối với ngươi +1】
【 đinh! Độ sợ hãi của Huyết Oa Oa đối với ngươi +1】
Sao... Làm sao có thể!
Rõ ràng cô bé đã chuyển khỏi hẻm Du Hồn rồi, vì sao vẫn có thể trùng hợp mà gặp được hắn như vậy?
Chuyện này... chuyện này...
Trong đầu cô bé lập tức hiện ra hình ảnh lúc mình tìm tới xem bệnh, sau đó hắn thò bàn tay vào trong thân thể của mình…
"A!" Huyết Oa Oa giật mình một cái, đột nhiên xoay người, (〃> 皿 <) ôm búp bê trong lòng, không chút do dự, lập tức chạy trốn.
Nhưng Lâm Ân tỏ ra cực kỳ nhanh nhẹn, hắn vươn tay tới, trực tiếp nắm lấy phần đuôi áo, giữ cô bé ở lại.
"Cứu mạng! Cứu mạng nha! Có bác sĩ biến thái bắt nạt trẻ em! A a a! Cứu mạng..." Huyết Oa Oa giương nanh múa vuốt kêu to, rõ ràng là đang sợ hãi cực kỳ.
Ba ——
Lâm Ân dứt khoát dùng tay gõ lên đầu Huyết Oa Oa một cái, cô bé lập tức ủy khuất mà ngồi xổm xuống dưới, ôm cục u trên đầu, nói: "Đau... Ô ô."
Lâm Ân nghiêm túc, nói: "Đừng có phát ra âm thanh kỳ quái như vậy, anh có chuyện rất quan trọng cần tìm em đây. Em còn nhớ những thứ anh từng lấy từ trong dạ dày của em ra ngoài hay không?"
Huyết Oa Oa o(x﹏╥)o nói: "Ô ô... Làm gì chứ? Chẳng lẽ anh còn muốn móc thêm một lần nữa? Em không cần đâu, ô ô!"
Lâm Ân lắc đầu, nói: "Có lẽ trong đầu em đang sinh ra một chút hiểu lầm không cần thiết nào đó với anh ròi, nhưng chuyện này anh cần phải nói rõ cho em hiểu, có phải em vẫn một mực đi tìm mẹ của mình hay không?"
Huyết Oa Oa o(x﹏╥)o nói: "Đúng nha, thế thì làm sao? Anh đâu phải mẹ em, muốn tìm em làm gì, ô ô..."
Lâm Ân nhìn cô bé một cái thật sâu, nói: "Có bao giờ em nghĩ rằng, thật ra mẹ của em vẫn một mực ở bên cạnh em hay không?"
Huyết Oa Oa lập tức sửng sốt, rồi mê mang ngẩng đầu nhìn Lâm Ân trước mặt, không rõ hắn nói như vậy là có ý gì.
Lâm Ân nâng chiếc kính một mắt lên, nói: "Có bao giờ em nghĩ tới, kỳ thật mẹ của em đang ở ngay bên trong dạ dày của em hay không?"
【 đinh! Độ sợ hãi của Huyết Oa Oa đối với ngươi +5】
【 đinh! Độ sợ hãi của Huyết Oa Oa đối với ngươi +5】
Huyết Oa Oa theo bản năng lập tức nuốt nước miếng rồi sợ hãi nói: "Anh... Anh có ý gì?"
Lâm Ân cúi người xuống, chăm chú nhìn vào đôi mắt cô bé, cất giọng trong trẻo, kéo dài nói:
"Bởi vì sau khi em đi rồi, anh mới phát hiện, toàn bộ đống thịt thối và tay chân cụt mà anh lấy ra từ trong bụng của em kia đều thuộc về một người, hơn nữa..."
Hắn ngừng lại, nhanh chóng lấy ra một cái lược từ bên trong không gian hệ thống.
"Anh còn tìm được một cái lược của mẹ em, từ trong dạ dày của em."
Ông ——
Ánh mắt Huyết Oa Oa lập tức trở nên trống rỗng.
Con búp bê trong lòng cô bé cũng òa lên khóc, âm thanh bén nhọn, càng không ngừng giãy giụa.
【 đinh! Đề cao tiến độ nhiệm vụ ẩn tàng của ngươi: Huyết Oa Oa tìm mẹ tới 10%】
Lâm Ân nghiêm túc nói: "Chẳng lẽ vào lúc em quá đói, đã vô ý thức mà... Cũng giống như em ăn mất cánh tay của con búp bê kia vậy, em cũng ăn luôn…"
"Mẹ của em rồi."
【 đinh! Độ sợ hãi của Huyết Oa Oa +5】
【 đinh! Độ sợ hãi của Huyết Oa Oa +5】
Huyết Oa Oa mờ mịt vươn bàn tay nhỏ bé lên, đặt trên bụng mình, nỉ non nói: "Không có khả năng... làm sao Oa Oa có thể ăn luôn mẹ được... Mẹ đã nói mẹ chỉ rời đi một lát thôi, bảo Oa Oa chờ mẹ trở về... rõ ràng là mẹ đi ra ngoài... Mẹ..."
Lâm Ân liếc mắt nhìn con búp bê đang khóc lớn trong lòng Huyết Oa Oa, nói: "Thế có khả năng mẹ em cảm thấy em quá đói, quá mức đau lòng, cho nên đã tự tay băm nát chính mình, sau đó đút cho em ăn hay không?"
Con búp bê trong lòng cô bé càng khóc lớn hơn.
Huyết Oa Oa lập tức phát ra một tiếng thét chói tai, cái miệng trực tiếp kéo dài tới sau cổ, mái tóc dài “Phần phật” không gió tự vay lên, gương mặt dữ tợn nói: "Tên lang băm này! Mày bớt nói những lời vớ vẩn ấy đi! Làm sao mẹ tao có thể làm ra chuyện như vậy được? Bởi vì dù cả đời này Oa Oa chết vì không được ăn gì, cũng tuyệt đối sẽ không ăn mẹ đâu! Sẽ không!"
【 độ nguy cơ 20%】
【 độ nguy cơ 30%】