Bạch Dật vô cùng hoảng sợ.
"Mau! Duy trì tỉnh táo! Đừng để hắn xâm phạm đệ!" Lâm Ân hét lớn.
Mà lúc này xúc tu của Lâm Ân cũng lập tức đẩy nhanh tốc độ.
Tỉnh táo!
Đúng vậy!
Nhất định phải tỉnh táo! Tuyệt đối không thể ngủ được!
Nói cách khác... Nói cách khác...
Bạch Dật hô hấp dồn dập, dùng sức mà đối kháng với luồng ác ý dữ tợn trong đầu mình.
Có vẻ như vừa gặp phải đòn phản kháng vô cùng mãnh liệt tới từ phía Bạch Dật, cái nhọt tối đen bên trong não bộ của gã đột nhiên phát ra một tiếng thét dài bén nhọn.
Mà cũng chính tại một khắc này, cái nhọt kia trực tiếp mọc dài ra từng cánh tay mini tối đen mà trong suốt (?), nó vừa rít lên một tiếng đã trực tiếp xóa sổ hai tiểu xúc tu của Lâm Ân đang chui vào bên trong.
"Đây là năng lực của ngươi ư?" Lâm Ân cũng cảm thấy kinh ngạc vì tình huống này.
Rồi không chút do dự, hắn trực tiếp lôi ra một lưỡi dao từ trong hòm thuốc, trực tiếp “Rắc” một cái bẻ gãy, rồi bôi lên trên đó một chút dược tề ác linh hiện hình.
Làm xong chuyện này, hắn lại phân liệt ra một nhánh xúc tu khác, nhanh chóng đưa vũ khí cho tiền tuyến.
Ngay tức khắc, nhánh xúc tu cầm hai lưỡi dao của Lâm Ân, trực tiếp chạy thẳng vào trong đầu Bạch Dật, triển khai chém giết cùng mấy bàn tay đen vừa được mọc ra để bảo vệ cái nhọt kia.
(╬ ̄ 皿  ̄)=○
Leng keng ——
Leng keng ——
Bạch Dật lập tức nghe thấy trong đầu mình truyền đến từng chuỗi âm thanh chém giết.
Bạch Dật (ΩДΩ) run run, nói: "Đại ca! Đại ca! Anh cho dao vào trong đầu em là có ý gì hả? Anh đang làm cái gì? Đang làm gì vậy?"
Lâm Ân cắn răng, nói: "Tình huống hơi khó giải quyết! Anh không ngờ con ác linh kia đã tiến hóa đến trình độ có thể trực tiếp ảnh hưởng tới bên ngoài rồi!"
"Nhưng cậu cứ yên tâm! Anh không phải một mực bú sữa mà lớn lên! Nó muốn chiến liền chiến! Anh còn sợ nó ư?"
Sau đó, ngay trong đầu Bạch Dật, xúc tu của Lâm Ân cầm lưỡi dao, giống như hai tay đấu sĩ hung hãn, người chắn giết người, Phật chắn giết PPhật!
Leng keng!
Leng keng!
Hai nhánh xúc tu kia nhanh chóng xông tới, chém đứt đôi toàn bộ những cánh tay mới mọc ra của con ác linh.
Chiến tuyến đang được đẩy mạnh!
Rất nhanh, phe ta sẽ lao thẳng tới đại bản doanh phe đối diện.
"Thế nào rồi? Trận chiến trong đầu em thế nào rồi?" Bạch Dật run rẩy cầm súng, cả người muốn suy sụpp.
Lâm Ân cắn răng nói: "Lực cản rất lớn, địch nhân lại phái ra rất nhiều lực lượng tiếp viện, hơn nữa nhìn động tác của con ác linh kia, chỉ sợ hắn sẽ tiến thêm một bước phát động xâm lấn ý thức của cậu!"
"Cậu phải cẩn thận!"
Ngay trong nháy mắt khi Lâm Ân nói xong câu kia.
Ông ——
Bạch Dật lập tức cảm nhận được thế công mãnh liệt như thủy triều ập thẳng vào ý thức của mình, loại cảm giác hưng phấn mà bệnh hoạn kia lại một lần nữa thổi quét qua đại não gã.
Ý thức của Bạch Dật bắt đầu thay đổi, trở nên ngẩn ngơ không rõ, giống như có một ác quỷ dữ tợn đang từng chút từng chút một mà xé nát gã ra.
"Mau! Mau nổ súng! Dùng lực lượng thần thánh đến ngăn chặn hắn!" Bên tai mơ hồ truyền đến giọng nói vội vàng của Lâm Ân.
Bạch Dật nỉ non một tiếng, sau đó cố gắng dùng chút khí lực cuối cùng, kéo cò súng, bắn thẳng vào chân mình.
Phanh ——
"Ngao —— "
Bạch Dật phát ra một tiếng kêu thảm thiết đầy hoảng sợ giống như giết heo.
Luồng điện lưu mãnh liệt vừa nổ “Bùm bùm” vừa lan tràn ra toàn thân gã. Ngay trong nháy mắt này, ý thức trong đầu Bạch Dật đã tỉnh táo lại vài phần.
Không phải vì lực lượng thần thánh, gã tỉnh táo lại vì đau!
Đau như chọc tiết heo rồi!
"Làm rất đẹp! Bạch Dật, kiên trì nỗ lực nhé! Hắn đã bị ảnh hưởng rất lớn rồi, rất nhanh thôi đại ca có thể xử lý nó giúp cậu!" Bên tai truyền đến một tiếng hét lớn đầy ngợi khen của Lâm Ân.
Bạch Dật run rẩy cầm súng, nhìn phần đùi đang phun máu của mình.
Nói thì dễ lắm!
Nhưng làm thì đau nha!
°(°ˊДˋ°)°
Đau như chết cha chết mẹ em rồi!
"Bạch Dật! Đợt thứ hai lại tới nữa! Mau! Mau!"
Phanh ——
"Ngao ——"Bạch Dật vừa kéo cò súng đã phát ra tiếng kêu đầy hoảng sợ.
"Đợt thứ ba! Đợt thứ ba! Anh sắp tiếp cận con ác linh kia rồi! Cần kích hoạt một luồng trợ lực khác! Toàn bộ phải dựa vào cậu đó!"
Phanh ——
Bạch Dật (ヾ ノ ꒪ ཫ ꒪)——
Sau khi chính bản thân cũng không biết mình đã bắn bao nhiêu phát rồi, tới cuối cùng, Bạch Dật đã cảm thấy ý chí của mình trở nên mơ hồ, không phải bởi vì con ác linh sống ký sinh vào đại não của mình, gã mơ hồ chỉ đơn thuần vì đau quá mà thôi.
Từng phát súng bắn xuống, phát nào phát nấy đều đau như chết cha chết mẹ.
Gã hoảng hốt, vẻ mặt ngây dại, ánh mắt mơ hồ, bàn tay cầm súng lục cũng bắt đầu trở nên khó nắm bắt, hết lắc trái lại lắc phải, đung đưa không ngừng.
Gã có cảm giác, chính mình tiêu đời rồi.
Ít nhất là bộ thân thể này đã không còn thuộc về chính mình nữa!
Gã của hiện tại giống như một bộ máy móc vô cảm, chỉ biết nổ súng, mỗi lần nghe thấy giọng nói của đại ca, gã sẽ theo bản năng mà kéo cò súng, vậy thôi.
Thậm chí gã còn có cảm giác mình đã bốc hơi rồi!
"Bạch Dật! Một lần cuối cùng! Lại đến một lần trợ lực hoàn mỹ! Chúng ta sắp thành công rồi!"
Bên tai truyền đến tiếng rít gào của Lâm Ân, Bạch Dật quyết đoán kéo cò súng.
Phanh ——
Phập ——
Tiếng súng cùng với âm thanh của một thứ gì đó vừa rạn nứt vang lên gần như cùng một thời điểm.
Vào khoảnh khắc này, tới cuối cùng cái nhọt ở trong đầu Bạch Dật cũng bị xúc tu của Lâm Ân cho một dao chặt đứt, hoàn toàn bị tách rời khỏi cuộc sống ký sinh vào đầu Bạch Dật.
【 đinh! Ngươi thành công xóa đi ác linh ký sinh vào Bạch Dật, nhận được 200 kinh nghiệm cơ sở 】
"Giải phẫu hoàn mỹ thành công! Bạch Dật!" Trên mặt Lâm Ân lộ ra chiến ý ngút trời sau một hồi đấu tranh hăng hái, nói: "Từ giờ trở đi, cậu không bao giờ bị ý thức kia quấy nhiễu nữa rồi!"
Bạch Dật lộ vẻ mặt ngây dại, nỉ non nói: "Đại ca, nhưng em cảm thấy không tốt lắn..."
"Làm sao vậy?"
"Bắn trật..."
"Bắn vào chỗ nào rồi?"
"Bắn..."
Hốc mắt Bạch Dật đỏ bừng, gã vươn tay chỉ vào...
Lâm Ân ngẩn ra, hắn cũng hướng về phía ngón tay Bạch Dật vừa chỉ.
Ông ——
Ngay lập tức toàn thân hắn chấn động.
Một súng này tuyệt đối chính xác, bắn một phát trúng hồng tâm luôn!
Hắn cũng không nghĩ tới tình huống này sẽ xảy ra.
Nếu nói lúc trước Bạch Dật chỉ còn lại một viên thì hiện giờ, thực sự hết cả rồi!