Gã trừng lớn hai mắt, nhanh chóng kéo một chiếc khăn trải bàn xuống dưới, rồi dùng than củi bên trong chiếc lò sưởi trước mặt, chép lên.
Đây đều là kinh nghiệm nha!
Là kinh nghiệm nha!
Người phụ nữ kia nhìn thấy nụ cười tươi đầy hiền lành trên mặt Lâm Ân, trong lòng càng thêm sợ hãi, bà ta run rẩy mà ôm bộ ngực nói: "Con... Con bé kia... Nó chính là Lệ Quỷ! Tại thời điểm, nó xuất hiện ở thế giới của chúng tôi, nó đã... Nó đã phát rồ rồi trực tiếp giết cả nhà tôi..."
Giống như vừa nghĩ tới một chuyện gì đó khiến bản thân cực kỳ sợ hãi, đôi mắt bà ta càng run rẩy hơn.
"Con bé kia móc hết mọi thứ trong bụng tôi... lại ép tôi ăn cái gì đó... Ép tôi phải cố hết sức nuốt trôi thứ kia... Tôi ăn đến mức dạ dày cũng nứt... Ăn đến mức tươi sống mà no chết... Nó đúng là con bé điên khùng đáng chết!"
Không biết nghĩ tới cái gì, trong mắt bà ta xuất hiện một mảnh ác độc.
Lâm Ân gật gật đầu, nói: "Vậy sao? Vậy vì sao cô ấy lại muốn làm như vậy với bà?"
Ánh mắt nữ chủ nhân thoáng trốn tránh một chút, rồi tiếp tục ác độc nói: "Bởi vì nó hận tôi! Nó vốn là một kẻ điên không có nhân tính! Từ nhỏ đến lớn, tinh thần đã không bình thường rồi! Nó thường ngược đãi động vật! Thường dùng dao phanh thây đám chim sẻ, thỏ con... Nó... Nó đáng chết!"
【 đinh! Ngươi phát động nhiệm vụ: Con gái ác độc, mục tiêu nhiệm vụ: giết chết Alice, khen thưởng nhiệm vụ: độ hảo cảm của nữ chủ nhân +100, tiền khô lâu +500, kinh nghiệm cơ sở +500】
Lâm Ân mỉm cười, nói: "Xem ra bà cũng rất hận cô ấy nha. Chuyện này khá là thú vị đấy. Cứ yên tâm, có tôi ở đây rồi. Tôi tới nơi này chính là để xem bệnh cho người ta mà.”
Nữ chủ nhân lập tức run rẩy, nói: "Đúng vậy! Đúng vậy! Bác sĩ! Con ác quỷ kia có bệnh! Nó cần trị liệu, chỉ cần cậu có thể chữa khỏi cho nó, rồi giao nó cho tôi, cậu muốn cái gì cũng không thành vấn đề gì, tôi... tôi có thể giao cả tòa lâu đài cổ này cho cậu!"
Lâm Ân mỉm cười nói: "Lời này nghe thực mê người."
Nữ chủ nhân vui vẻ nói: "Nói cách khác, cậu đã nhận lời tôi rồi?"
Phập ——
Lâm Ân không trả lời, thay vào đó hắn trực tiếp đâm một đao xuyên qua ngực nữ chủ nhân. Huyết dịch màu đỏ tươi trực tiếp bắn tung toé từ phần lưng của bà ta ra ngoài, nhiễm đỏ vách tường phía sau.
Bà ta ngây dại, trong miệng trào ra lượng lớn máu tươi, nói: "Cậu... Cậu..."
Khóe miệng Lâm Ân khẽ nhếch, nói: "À! Đúng vậy, tôi đã biết được đại khái về bệnh trạng của cô bé kia rồi, cứ yên tâm, tôi là bác sĩ chuyên nghiệp, nếu bà bảo tôi nhanh tới xem bệnh cho cô bé, khẳng định là tôi có thể chữa khỏi được. Còn bà, coi như vị thuốc dẫn cho tôi đi."
Bạch Dật ngây dại, bên cạnh gã chợt vang lên một tiếng “Lạch cạch”, là cục than trong tay rơi xuống đất.
Hiển nhiên, ngay cả gã cũng bị hành vi khó có thể nắm bắt được của Lâm Ân làm cho kinh sợ rồi.
Rõ ràng vừa rồi vẻ mặt hắn còn cười hì hì hiền lành, nhưng chỉ trong chớp mắt tiếp theo, hắn lại có thể lạnh lùng mà cho đối phương một dao.
Người này... Người này...
Người này vẫn còn là nhân loại hả?
"Trái Trái, giữ gìn thân thể bà ta cho tôi, đừng có tiêu hóa, chúng ta có thể chữa khỏi cho tiểu Loli kia hay không, phải dựa cả vào bọn họ đó."
“Rầm” một tiếng.
Trái Trái đã mở ra cái miệng khổng lồ của mình, trực tiếp nuốt người phụ nữ còn đang hoảng sợ kia vào trong miệng.
Lâm Ân chùi vệt máu trên tay, mỉm cười đứng dậy, nâng chiếc kính một mắt lên, rồi quay đầu nhìn về phía Bạch Dật vẫn đang ngẩn người bên cạnh. Hắn trực tiếp khiêng cưa điện lên lưng, nói: "Đi thôi! Chúng ta đến một chỗ khác!"
Nói xong, Lâm Ân ( ̄︶ ̄) vui vẻ khiêng cưa điện, đi nhanh tới cầu thang thông lên tầng trên, từ trên mặt hắn hoàn toàn không nhìn ra bất cứ ảnh hưởng không khoẻ gì.
Người này hắn... tinh thần của hắn thật sự bình thường ư?
Bạch Dật trừng lớn hai mắt, lại dùng sức nuốt một ngụm nước miếng, rồi vội vàng bước theo sát đằng sau Lâm Ân.
Rất nhanh, bên trong đại sảnh lại khôi phục vẻ yên tĩnh vốn có.
Một tia chớp xẹt qua bên ngoài cửa sổ tối đen, cái bóng thật dài của một cô bé in lên vách tường nhuộm máu.
Trên thang lầu.
Bạch Dật với cõi lòng đầy run sợ đang theo sát bên người Lâm Ân, đôi mắt hắn nhìn về phía Lâm Ân còn đang vui vẻ khiêng cưa điện ( ̄︶ ̄), rốt cuộc vẫn nuốt thêm một ngụm nước miếng, rồi trố mắt hỏi: "Đại... Đại ca, em có thể hỏi anh vấn đề hay không?"
"Hỏi đi."
Bạch Dật run sợ nói: "Không phải anh từng nói, anh muốn giúp trợ giúp nữ... Nữ quỷ vừa rồi ư? Vì sao đột nhiên anh lại cho bà ta một dao chứ?"
Lâm Ân nghe vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên, đẩy đẩy chiếc kính một mắt, rồi nghiêng mặt nói: "Anh lừa bà ta đó."
Bạch Dật: "(꒪Д꒪) ノ ai?"
Khóe miệng Lâm Ân khẽ cong lên, mỉm cười nói: "Bởi vì ủy thác mà anh tiếp nhận vốn là chữa khỏi chứng bệnh của tiểu thư Alice trong ngôi nhà hạnh phúc, đây là khoản giao dịch đã trả trước tiền đặt cọc rồi."
"Về phần người khác, có thể trị đương nhiên sẽ trị, dù sao anh cũng là bác sĩ, không thể thấy bệnh mà không trị được, nhưng nếu chữa, bà ta sẽ trở thành kẻ thù của chúng ta, huống chi..." Lâm Ân xoa xoa lông mày, tỏ vẻ chán ghét: "Bà ta còn dám cho anh ăn mấy thứ ghê tởm này!"
【 Oán niệm của Lâm Ân +1】
Bạch Dật ngây dại.
Chuyện này... Chuyện này...
Vì sao gã cứ có cảm giác logic trong câu trả lời này có chút khác hẳn với người bình thường nha!
Vì sao anh cứ nhất định phải chữa khỏi cho bà ta trước, sau đó lại ra tay xử lý bà ta chứ? Phong cách làm việc của anh cũng quá kỳ quái đi!
Bạch Dật chớp chớp mắt, nuốt một ngụm nước miếng nói: "Vậy... Vậy vị thuốc dẫn mà vừa nãy anh nói đến là..."
Lâm Ân ngẩng đầu, liếc mắt nhìn gã, nói: "À, chuyện này rất đơn giản."
"Bởi vì bà ta đang nói dối, không ai lại tự dưng mà biến thành Lệ Quỷ cả, trừ phi trời sinh nó chính là quỷ. Nhưng nếu là người, có thể làm cho oán khí của cô bé trở nên to lớn như vậy, lớn đến mức cả lâu đài cổ đều bị cô ấy kéo theo, rơi vào bên trong thế giới này..."
Khóe miệng Lâm Ân chợt vểnh lên cao cao: "Ừm… trong đó có nhiều vấn đề lắm."
Một người cha thân mật mà dịu dàng.
Một người mẹ hiền lành có thể khiến cho con cái mình ăn no.
Một người anh không đánh em gái.
Ây cha!
Đây là một gia đình hạnh phúc tới cỡ nào chứ?