Alice đã xem được toàn bộ quá trình mẹ đẻ của cô bé thi triển nguyền rủa với người một nhà của mình…
Alice đã nghe được những giọng nói thì thầm của bà ta cứ một mực thổi vào trong đầu bọn họ…
Alice đã thấy được vẻ mặt chất chứa vô vàn thống khổ và biến hóa trước sau của bọn họ ở bên dưới lớp mặt nạ kia…
Cô bé nhìn thấy bọn họ bị lời thì thầm mê hoặc, nhìn thấy nguyền rủa từ từ lan tràn trên người bọn họ, nhìn thấy sự dịu dàng vốn có dần dần bị biến thành lạnh băng và điên cuồng, sự đổi thay mang đến cho người ta vô vàn thống khổ, nhưng không làm sao thoát ra được.
Giống như một con rối gỗ bị bàn tay ma quái điều khiển...
Giống như mảnh sương khói dày đặc bao phủ cả tòa lâu đài cổ kia.
"A!!!”
Một tiếng thét dài bén nhọn tới thấu xương.
Tí tách —— tí tách ——
Bên trong đôi mắt của xác chết vô thần mang tên Alice, vừa có dịch thể nhỏ xuống, cũng không biết đó là máu hay là lệ.
Chỉ biết rằng trong nháy mắt ấy, hận ý lập tức phun ra, đâm xuyên qua đỉnh tầng của lâu đài cổ, mạnh mẽ lao về phía sương mù màu đen vốn đang bao phủ trời cao, rồi điên cuồng khuấy trộn chúng.
Cùng lúc đó, vẻ mặt của Cưa Máu và phu nhân con rối vốn đang chờ đợi bên ngoài, cũng biến sắc.
Bọn họ lập tức cảm nhận được hận ý và oán khí gần như đã đột phá phía chân trời kia đang ầm ầm thổi quét đến.
Loại khí tức âm lãnh này còn khiến bọn họ cũng cảm nhận được nội tâm rung động.
"Đó là..." Phu nhân con rối ngưng trọng đưa mắt nhìn mảng mây đen kinh khủng đang bao phủ cả bầu trời phía trên tòa lâu đài cổ nọ, nói: "Là hận ý, tôi chưa bao giờ nhìn thấy một sinh vật có thể diễn sinh ra hận ý có quy mô lớn nhường này..."
"Nếu là ác quỷ... Sợ rằng lực lượng của tồn tại có thể diễn sinh ra hận ý với quy mô lớn đến mức nào… đã vượt qua ông và tôi rồi."
Ánh mắt Cưa Máu chớp động, ông ấy cũng đang gắt gao nhìn chằm chằm về phía tòa lâu đài cổ vẫn đang hừng hực thiêu đốt kia.
Phu nhân con rối quay đầu, liếc mắt nhìn ông ấy nói: "Chúng ta có tới can thiệp hay không?"
Cưa Máu nặng nề nói: "Không cần."
Phu nhân con rối có chút ngoài ý muốn, khóe miệng khẽ nhếch lên, nói: "Không phải trong lòng ông vẫn luôn yêu quý đứa học trò này sao?"
Cưa Máu sâu kín nói: "Nhóc con ấy có cơ hội cầu cứu tôi, bởi vì sau chuyện lần trước, tôi đã cho nó phương pháp để liên lạc khi cần thiết rồi, nhưng nó không làm như vậy."
"Hiện giờ, hoặc là nó đã chết, hoặc là bản thân nó tin tưởng rằng, dù không dựa vào thầy, nó vẫn có đủ năng lực để hoàn thành nhiệm vụ lần này!"
Cưa Máu nhắm hai mắt, không biết từ khi nào hai tay đã gắt gao nắm chặt lại.
"Mà nếu nó thật sự liên lạc với tôi, tôi sẽ khinh thường nó."
...
Ở chỗ sâu nhất bên trong lâu đài cổ.
Tiếng rít điên cuồng của con Lệ Quỷ ấy vẫn không ngừng truyền đến, nhưng hỏa diễm phun ra xung quanh người lại nhanh chóng bị hận ý phát tán từ sâu trong cơ thể Alice lan tràn tới, dập tắt, áp chế.
Từng thân thể ác linh không ngừng xuất hiện, từng con từng con một, giống như có một thứ gì đó đang kêu khóc muốn phá thể ra ngoài.
Cô bé thống khổ mà vươn tay xé rách gương mặt mình, lưu lại bên trên từng đường máu đỏ.
"Alice! Alice! Mẹ là mẹ của con! Mẹ là mẹ ruột của con đây!"
"Con đừng để tên nhân loại kia mê hoặc! Chuyện... Chuyện này không phải như con đang nghĩ đâu..."
"Là bọn họ! Là bọn họ! Bọn họ chính là một đám ma quỷ khoác da người! Bọn họ đáng chết! Bọn họ dựa vào cái gì mà dám cả gan làm con quên đi mẹ ruột của mình? Con gái! Con gái!"
"Con gái!"
Lâm Ân gian nan rút cây trường thương kia ra, dùng sức mà chống cây trường thương ấy xuống, đứng lên, rồi gắt gao nhìn chằm chằm vào con Lệ Quỷ nọ.
"Hết thảy những gì bà làm chỉ vì oán hận, ghen tỵ và báo thù, bà vốn không có tư cách làm mẹ của cô bé."
Lâm Ân khó nhọc chống thân thể mình lên, rồi bình tĩnh vừa nhỏ máu vừa bước chân đi, nhích từng bước về phía bà ta.
"Bà ghen tỵ vì con gái của mình được người một nhà bọn họ tiếp nhận, trong mắt vốn không chứa được bất cứ điều gì tốt đẹp cả. Từ đầu đến cuối, bà vẫn là một nữ vu ác độc. Bà mê hoặc Carmel khiến cho ông ấy yêu thượng bà, nhưng bà vốn không yêu thương gì ông ấy, bà chỉ muốn bản thân trở thành bá tước phu nhân mà thôi. Nhưng sau đó, bà lại phát hiện vị bá tước phu nhân chân chính kia còn ưu tú hơn bà rất nhiều!"
"Bà không muốn nhìn thấy tình cảm giữa bọn họ. Bà quá xấu xa, hoàn toàn không thể so sánh được với người mẹ kia. Bà ghen tỵ vì tấm lòng bao dung và nhân từ của bà ấy, cho nên bà muốn mưu hại đối phương. Mà cái chết của bà vốn chẳng liên quan tới bất cứ ai cả, đều là bản thân bà tự gieo gió gặt bão thôi!"
"Khi tái hiện lại quá khứ, tôi đã trông thấy Carmel. Ông ấy đã sớm biết bà là nữ vu, nhưng vì ông ấy yêu bà, cho nên vẫn cố gắng hết sức mà che chở cho bà trong hoạt động săn vu lần đó. Đáng tiếc, bà lại không biết tốt xấu. Lòng ghen tỵ đã tước đi tư cách làm người của bà rồi!"
Lâm Ân chỉ vào bà ta, nặng nề nói:
"Từ xưa tới nay, bà vẫn là một nữ vu cực kỳ độc ác. Chính bà đã gieo rắc ôn dịch bên trong lãnh địa của bá tước, chính bà đã dùng ma thuật đen làm cho tất cả mọi người sống trong cả lãnh địa của bá tước chìm trong hoảng sợ. Kỳ thật bá tước Carmel đã sớm điều tra được hành vi độc ác của bà, nhưng là một người chồng, ông ấy vẫn cho bà thêm một cơ hội sửa đổi. Còn bà thì sao? Bà không những vứt bỏ cơ hội ấy, ngược lại còn trở nên táo tợn hơn, không kiêng nể gì!"
"Bà căm phẫn vì ông ấy tháo xuống chiếc khăn che mặt của bà trên giàn hỏa thiêu? Bà oán hận vì mình bị chết cháy?"
"Thế phải để tôi nói cho bà nghe, bà vốn là kẻ đáng chết, nếu bà còn tiếp tục sống, đó mới là nguyền rủa đối với tất cả mọi người!"
Mỗi một câu nói của Lâm Ân đều như nhát dao sắc bén của thẩm phán, của lẽ phải đâm thẳng vào trong lòng bà ta.
Khiến bà ta lại điên cuồng rít gào lên.
"Tao giết mày!"
Bà ta liều mạng muốn điều khiển mảnh hỏa diễm hừng hực thiêu đốt nọ lao tới, muốn đốt cháy Lâm Ân.
Nhưng tiếng khóc từ bên trong thân thể kia lại càng ngày càng kịch liệt.
Tới một khắc cuối cùng, hận ý đó đã hoàn toàn bùng nổ.
Đột nhiên cái bụng trên thân thể của bà ta bắt đầu bành trướng, giống như đứa nhỏ từng được hoài thai chín tháng mười ngày kia, lại một lần nữa sản sinh bên trong cơ thể ấy.