Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 290 - Chương 290: Nhân Quả!

Chương 290: Nhân Quả! Chương 290: Nhân Quả!

Cưa Máu lập tức tiến lên, lớn tiếng hỏi:

"Tôi muốn hỏi, có phải hai năm trước ông từng xuất hiện tại hẻm Du Hồn? Và lúc ấy có phải chính ông đã đặt đồ nhi của tôi ở trước cửa tiệm hay không?"

Ông ——

Trong nháy mắt, vẻ mặt Lâm Ân rung động không thôi.

Mà Đồ Tể Đầu Heo cũng dừng chân lại.

Gần như trong nháy mắt này, cõi lòng Lâm Ân lập tức cuồn cuộn nổi lên sóng to gió lớn. Hắn nhìn về phía thầy với ánh mắt ngỡ ngàng, không sao tin nổi, nói: "Thầy, sao người có thể hỏi như vậy được? Không phải con là do người thu dưỡng ư?"

Toàn thân Cưa Máu trở nên căng thẳng, ông ấy trầm thấp nói: "Đúng vậy. Ta cũng từng nói chuyện này với con rồi, là ta nhặt được con đang hôn mê ở bên ngoài, nhưng còn có một việc ta chưa từng nói cho con hay."

"Con vốn bị người khác cố ý đặt ở trước cửa tiệm của ta, ta nghe được tiếng động bên ngoài, mới đi ra ngoài xem xét, mà lúc ấy, sinh vật ta nhìn thấy..."

"Chính là hắn!"

Ông ——

Bầu không khí xung quanh lập tức rơi vào một mảnh yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở dần dần trở nên dồn dập của Lâm Ân.

Đột nhiên hắn đưa mắt nhìn về phía Đồ Tể Đầu Heo đằng kia, ánh mắt không ngừng rung động.

Tại sao lại có thể như vậy?

Chẳng lẽ không phải hắn tự mình rơi xuống thế giới này?

Chẳng lẽ bên trong quá trình ấy còn có một chút bí ẩn nào khác?

Bầu không khí yên tĩnh một mực lưu chuyển khắp nơi.

Đồ Tể Đầu Heo kia không hề quay lại, ông ta vẫn đứng yên tại chỗ, khiêng con dao mổ vương máu của mình, nhưng tới cuối cùng, giọng nói lạnh nhạt kia cũn truyền đến: "Đúng vậy."

Ông ta đã cho bọn họ một câu trả lời thuyết phục.

Ngay trong nháy mắt ấy, lông tóc cả người Lâm Ân dựng đứng lên.

"Vì sao ông lại đưa tôi đến nơi này?" Lâm Ân gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng đối phương.

Đồ Tể Đầu Heo vẫn không chịu quay lại, giọng nói nhàn nhạt truyền đến: "Có một... Tồn tại từng làm với ta một lần giao dịch có độ mạo hiểm cực lớn, tôi đã nhận lời đối phương rồi."

Lâm Ân chấn động.

Mà ngay khi hắn còn muốn tiếp tục hỏi thêm một chút gì đó, thân thể Đồ Tể Đầu Heo kia lại giống như quỷ mị, lập tức trống rỗng mà biến mất tại chỗ, giống như từ nãy tới giờ, ông ta vẫn chưa từng xuất hiện.

Lâm Ân nhanh chóng tiến lên, ánh mắt đầy khẩn trương.

Nhưng ngay cả khi hắn dùng tới tầm nhìn của ác linh, cũng không thể phát hiện ra bất cứ dấu vết tồn tại nào của đối phương.

Tại sao có thể như vậy?

Giao dịch?

Là giao dịch gì?

Là giao dịch cùng ai?

Nhưng trước khi rơi xuống thế giới hắc ám này, hắn vẫn chỉ là một người trẻ tuổi phổ thông bình thường trên địa cầu, hắn có điểm gì đặc biệt khiến cho bản thân bị người khác nhằm vào chứ?

Lâm Ân cau mày, nhưng trải qua hai năm không ngừng rèn luyện, hắn vẫn có thể nhanh chóng khôi phục lại lý trí và bình tĩnh.

Cưa Máu đi tới, ngưng trọng mà vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Con không cần nghĩ quá nhiều đâu."

"Nếu con quái vật kia không muốn nói, chúng ta cũng rất khó biết được đáp án từ trong miệng của hắn, nhưng nếu hắn đã nói sẽ còn gặp lại, thì có lẽ chờ đến lần sau kia, con có thể đạt được một chút tin tức gì đó từ trong miệng của hắn cũng nên.”

Lâm Ân nhìn thấy ánh mắt trấn an của thầy, khẽ gật gật đầu, rồi đưa mắt nhìn thật sâu về phía Đồ Tể Đầu Heo biến mất.

Hai tay nắm chặt lại.

"Alice, vì sao em lại thuê tay đồ tể ấy?" Lâm Ân xoay người, hướng về phía Alice, mở miệng dò hỏi.

Alice ngẩn ra, cố gắng suy tư, rồi lập tức lắc lắc đầu, hàng chân mày không khỏi nhíu lại: "Thực... Mơ hồ... Hình như suy nghĩ của em đã bị can thiệp vào rồi, em biết ông ta có tồn tại trong lâu đài cổ... Nhưng mỗi lần nghĩ đến tay đồ tể kia, bỗng nhiên em sẽ xao lãng đi, không tiếp tục suy nghĩ sâu xa hơn nữa..."

Trong ánh mắt cô bé lộ ra một tia mờ mịt.

"Đúng là em có thuê ông ấy... Nhưng em lại không thể nhớ nổi những chi tiết có liên quan tới chuyện này..."

Ánh mắt Lâm Ân trở nên ngưng trọng.

Bởi vì nỗi sợ hãi lớn nhất chính là không biết thứ mình đang sợ là gì (Hoặc là nguyên nhân của nỗi sợ hãi ấy).

Mà nếu mọi chuyện đúng như những gì thầy nói, nghĩa là giữa hắn và tên Đồ Tể Đầu Heo kia có tồn tại một chút nhân quả.

Trong khi vị cách của Đồ Tể Đầu Heo đã vượt qua toàn bộ những sinh vật ở nơi này…

Lâm Ân không khỏi vươn tay xoa xoa huyệt Thái Dương, tới cuối cùng, hắn vẫn quyết định tạm thời gác chuyện này qua một bên, bởi vì hiện tại dù hắn có nghĩ đến vỡ đầu, cũng không thể tìm ra nguyên cớ được.

Hắn lập tức quay đầu, nghiêm túc nhìn về phía Cưa Máu, nói: "Thầy, sau khi trở về, người có thể nói kỹ càng tỉ mỉ cho con biết tình huống lúc đó được không?"

Đương nhiên Cưa Máu lập tức đồng ý ngay, trong ánh mắt lộ ra một tia vui mừng. Ông ấy tiến lên, vỗ vỗ bờ vai hắn, nói: "Trở về ta sẽ nói tỉ mỉ cho con biết, nhưng nhiệm vụ lần này con làm rất xuất sắc, thầy cũng thật không ngờ, con chẳng những có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ lần này, còn ngoài ý muốn thu hoạch được một vài niềm vui không tưởng."

Alice quay đầu, đưa ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Cưa Máu, khiến cho tóc gáy sau đầu Cưa Máu dựng thẳng đứng lên.

Ông ấy khụ khụ, nói: "Cái kia... Nếu không có việc gì nữa, chúng ta có thể đi về trước, chung quy lại, nơi này cũng không phải chỗ ở lâu, con thấy có được hay không?"

Lâm Ân gật đầu, nhưng trong lòng vẫn nặng nề như cũ.

"Được ạ."

Mà nhân cơ hội này, hắn cũng có thể đưa cô em gái mới nhận đi ra ngoài dạo chơi một vòng.

Alice vươn tay bắt được hai ngón tay của Lâm Ân, giống như một cô em gái ngoan ngoãn nghe lời, yên lặng theo sát bên người hắn.

"Alice, em có muốn đến thăm nơi anh ở hay không?" Lâm Ân mỉm cười hỏi.

Alice gật gật đầu.

Cô bé không từ chối, nhưng đi theo Lâm Ân một đoạn, có vẻ như đột nhiên cô bé nhớ tới điều gì đó, rồi giật mình, quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng lâu đài cổ.

"Lâm Ân ca ca... không phải anh đã quên một thứ gì đó chứ..."

"Không có đâu? Làm sao vậy?"

Alice suy nghĩ một lát rồi mờ mịt nói: "Không có gì."

Mấy người bọn họ bước về phía hẻm Du Hồn, rất nhanh đã biến mất bên trong mảnh sương mù màu đen cuồn cuộn.

Chỉ là ai cũng không chú ý tới, dường như từ trên đỉnh cao của tòa lâu đài cổ kia có mơ hồ truyền đến những tiếng hô to đầy bức thiết của một sinh vật nào đó.

"Đại ca! Đại ca ơi!"

Cùng lúc ấy, ở phía trên cột cờ cao cao, Bạch Dật đang gắt gao ôm cột, dùng sức mà o(╥﹏╥)o kêu to.

"Em bị bệnh sợ độ cao! Em có bệnh sợ độ cao đó!"

Bình Luận (0)
Comment