Ừng ực ừng ực ——
Không nói hai lời, Lâm Ân trực tiếp vặn nắp hai bình dược tề, dốc vào trong miệng.
Chúng chính là hai loại dược tề thầy mới đưa cho hắn, hắn quyết định dùng mỗi loại một bình.
【 đinh! Ngươi sử dụng dược tề tăng phúc tinh thần x 1, tinh thần lực được đề cao! 】
【 đinh! Ngươi sử dụng dược tề tăng phúc thể chất x 1, thể chất được đề cao! 】
Thời gian duy trì là 24 giờ, cho nên Lâm Ân không tiết kiệm.
Mà nói gì thì nói, nơi này cũng là thế giới hắc ám, an toàn phải là vấn đề được đặt lên hàng đầu.
Cho nên tiết kiệm, không cần biết là tiết kiệm thứ gì, đều là hành vi vô trách nhiệm đối với chính mình.
Sau khi uống dược tề xong, Lâm Ân lập tức cảm nhận được ngũ cảm của mình đã thay đổi, trở nên nhạy bén dị thường.
Gần như mỗi một động tĩnh bên trong rừng rậm, hắn đều có thể chính xác mà nắm bắt được.
Mà thể chất tăng lên trên diện rộng lại khiến cho hắn cảm thấy huyết mạch sôi trào, giống như khí lực trong cơ thể quá mức dư thừa, dùng mãi không hết vậy.
"Hay là cứ bước vào tiểu trấn kia nhìn một cái đi, không thể không nói trong lòng ta có chút khẩn trương nhé."
Nghĩ đến đây, Lâm Ân mang theo vẻ mặt háo hức (❁´◡`❁) nhanh chóng bước theo con đường trước mắt, tiến về phía trấn nhỏ.
Nhưng hắn cũng không chú ý tới …
Ở chỗ sâu trong rừng rậm, đang có thật nhiều bóng đen không ngừng “Xoát xoát xoát” nhảy lên những cành cây xung quanh.
Từng đôi mắt màu đỏ đầy bạo ngược và khát máu, tản ra quang mang khủng bố dị thường.
...
Mà cùng lúc đó, tại trấn Tịch Tĩnh.
Bên trong mảnh sương mù màu đen dày đặc, từng cây đuốc chiếu rọi xung quanh biến nơi này trở thành một khu vực sáng ngời.
Đứng ở phía xa xa có thể mơ hồ nhìn thấy, những nhân loại với làn da đen thui đang cảnh giác mà ẩn nấp dưới những công sự đã được làm sẵn từ trước đó, trên tay bọn họ cầm chắc súng săn, họng súng nhắm thẳng vào mảnh sương mù màu đen đang bao phủ bên ngoài tiểu trấn, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.
Không chỉ một mình Nhân tộc, tại nơi này còn có một bộ phận người thuộc tộc Ám Tinh Linh, Người Lùn Hắc Ám, cùng với vài Độc Nhãn Cự Nhân lẻ loi, trơ trọi.
Nhưng không một ngoại lệ, ánh mắt của những người này đều vô cùng căng thẳng, cảnh giác.
"Trấn trưởng, trăng đỏ treo cao, khẳng định là những con quái vật kia sẽ tập kích trấn chúng ta, hay là người quay về trấn tránh né trước đi. Cứ yên tâm giao nơi này cho chúng tôi là được!" Một thanh niên trẻ tuổi có làn da đen thui, vừa cảnh giác nhét những viên đạn bạc vào khẩu súng săn, vừa nói pcfHJXiỪ một lão giả tóc bạc trắng ở phía sau mình.
Lão giả lộ vẻ mặt kiên nghị, sâu kín nói: "Rất có khả năng nơi này vốn không phải là thế giới ban đầu của chúng ta. Nơi này là một mảnh địa ngục mà thánh quang không thể chiếu rọi đến. Còn tôi, tuy đã già rồi, nhưng tôi đã thề sẽ bảo vệ người dân của mình. Cho nên … ."
Nói đến đây, lão giả nọ cầm lấy quyền trượng, ngẩng đầu, hướng ánh mắt già nua nhìn thẳng ra bên ngoài tiểu trấn, lớn giọng nói: "Hãy đề cao cảnh giác, đừng để ý tới tôi, hãy cầm chắc súng săn của các cậu! Tuyệt đối không cho phép bất cứ con quái vật nào tiến vào!"
Cùng lúc này, bên trong mảnh sương mù màu đen xa xa, lập tức truyền đến từng tiếng sói tru, khiến cho trong lòng tất cả mọi người đều lạnh xuống, như băng giá.
...
Phía trên một đỉnh núi tối đen.
Dưới vầng trăng đỏ phủ kín đại địa.
Một người đàn ông trần truồng, tứ chi chạm đất, vừa leo lên vách đá, hướng thẳng tới đỉnh núi, rồi âm trầm, ngắm nhìn mảnh trăng đỏ treo cao.
Đột nhiên trên mặt gã lộ ra một tia thống khổ. Rất nhanh, những mạch máu chi chít đều lộ rõ trên gương mặt gã.
Ca ca ca ca ——
Từng chuỗi âm thanh huyết nhục vặn vẹo vang lên.
Chỉ thấy cái đầu của người đàn ông này đang không ngừng kéo dài, trong miệng gã cũng từ từ mọc ra hàm răng nanh sắc bén…
Cùng với đó là vô số những sợi lông tơ màu đen nhanh chóng phủ kín thân thể trần truồng kia.
"Ngao ô —— "
Một tiếng sói tru vang dội.
Dưới trăng máu, người đàn ông bình thường kia đã chậm rãi mà trở nên dữ tợn, hóa thân thành một người sói đáng sợ.
Xoát xoát xoát ——
Một cái bóng đen mau lẹ bám vào vách đá bên dưới, leo lên trên, giống như một con dã thú, rồi nhanh chóng dừng lại phía sau lưng người đàn ông nọ.
"Thủ lĩnh." Một người sói với gương mặt đầy những vết sẹo, lập tức nằm sấp xuống, để lộ ra hàm răng nanh sắc bén, nặng nề nói: "Đã... Chuẩn bị xong cả rồi! Bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể phát động tiến công, nhưng trên đường nhóm thám báo chúng tôi đi tới trấn Tịch Tĩnh, đã phát hiện một kẻ xa lạ từ bên ngoài tới, hình như đối phương là một nhân loại."
Người sói được gọi là thủ lĩnh kia, chậm rãi quay đầu nhìn lại, trong đôi mắt huyết hồng kia phản chiếu hình ảnh của người sói vừa lên tiếng. Thủ lĩnh người sói mở miệng hỏi: "Anh xác định là mình không có nhìn lầm?"
Người sói kia khàn giọng nói: "Tuyệt đối là đúng. Đối phương chừng mười bảy, mười tám tuổi, thân thể gầy gò, da mỏng thịt mềm, là một nhân loại vô cùng yếu ớt, còn nhảy nhảy nhót nhót không ngừng, chẳng thèm đặt chúng tôi vào trong mắt.”
Thủ lĩnh nheo mắt nói: "Hắn đang ở đâu?"
"Ngay trên con đường chúng ta phải đi qua nếu muốn tấn công trấn Tịch Tĩnh."
"Đi xem!"
Thủ lĩnh ngẩng đầu, lập tức nhảy xuống từ trên vách núi, thân thể gã hóa thành từng luồng tàn ảnh, nhanh chóng dung nhập vào bên trong rừng rậm.
Vài phút sau, thủ lĩnh kia nheo mắt, lặng yên dừng lại phía trên một thân cây đại thụ.
Mà phía sau lưng gã, lại là từng đôi mắt màu huyết hồng chi chít rậm rạp.
"Thủ lĩnh, chính là nơi đó!"
Gã híp mắt, nhìn thẳng về phía con đường đi thông tới trấn Tịch Tĩnh trước mắt kia, rất nhanh, đã trông thấy một thiếu niên ngây ngô đang khiêng cưa điện, vui vẻ bước đi lên đường.
Trong đầu gã lập tức xuất hiện mấy từ ngữ súc tích.
Tuổi trẻ!
Đẹp trai!
Nhỏ yếu!
Dễ bắt nạt!
Nhìn những bước chân kiêu ngạo kia kìa, có khác gì một tiểu Loli yếu ớt, tay trói gà không chặt, đang hăm hở bước đi ( ̄︶ ̄) bên trong khu rừng hắc ám không?
Như thể toàn thân từ trên xuống dưới đều đang gào lên: Làm ta đi! Làm ta đi! Mau tới làm ta đi!
(Câu chuyện cô bé quàng khăn đỏ đã được chuyển thể thành cậu bé Lâm Ân và người sói!!!)