Vài phút sau, Lâm Ân ngồi trên một tảng đá ven đường, liếc mắt nhìn một người sói mắc chứng phát ban, hỏi: "Nói! Đang yên đang lành, vì sao mấy người lại muốn tập kích tôi? Là chủ mưu đã lâu? Hay là có mục đích khác? Nếu không nói, tôi sẽ cho lão đại của mấy người ồ ạt phun thẳng lên người anh!"
Lâm Ân vừa dứt lời, lập tức vươn tay chỉ về phía Lang Vương còn đang hoảng sợ mà nhắm mắt lại, sau đó một lần nữa rắc hoa lên mảnh rừng rậm gần đó, ngay dưới ánh mắt đầy vẻ kinh tâm động phách của mấy chục người sói phía xa xa.
Tên người sói kia lập tức run rẩy toàn thân, (. ;゚;: 益:;゚;. ) sợ hãi nói: "Không! Xin đừng để anh ấy phun lên người tôi! Tôi nói! Tôi sẽ nói tất cả!"
"Chuyện này vốn không phải chủ mưu đã lâu, cũng không phải có mục đích khác, chỉ là cậu vừa vặn xuất hiện trên con đường mà chúng tôi phải đi qua nếu muốn tấn công tiểu trấn bên kia, cho nên … chúng tôi chỉ muốn thuận tay giải quyết luôn cả cậu mà thôi, ai biết..."
Lâm Ân mở to đôi mắt cá chết, nói: "Ai biết lại đá nhầm vào cửa sắt?"
Người sói kia khóc nức nở, thân thể không ngừng co rút lại, cả người úa héo như muốn trôi theo hàng lệ kia luôn.
Nếu bọn họ sớm biết chuyện này, sớm biết thiếu niên nhìn qua cả người lẫn vật đều vô hại trước mắt là một kẻ biến thái chuyên đi gieo rắc nguyền rủa, thì chỉ khi có bệnh rồi mới đến trêu chọc vào tai họa như hắn thôi!
Lại còn rơi vào tình trạng này ngay dưới trăng máu chứ?
Đây đúng là vết nhơ trầm trọng trong cuộc đời làm người sói của bọn họ mà!!!
Hơn nữa... Bọn họ lại bị vấy bẩn rồi...
Bị vấy bẩn rồi! Thân thể không còn thuần khiết nữa!
O(╥﹏╥)o
Ô ô.
"Không được khóc!" Lâm Ân trấn định, mà vươn tay tới chỉ vào đầu người sói kia, nói: "Tôi hỏi lại anh, vì sao mấy người lại muốn tấn công tòa tiểu trấn kia? Còn tình huống ở nơi này là gì? Chỉ cần anh thành thật nói rõ mọi thứ cho tôi nghe, tôi sẽ không làm khó anh! Dù sao tôi cũng không phải ma quỷ."
Người sói kia gian nan nuốt một ngụm nước miếng xuống, (. ;゚;: 益:;゚;. ) nghẹn ngào nói: "Tòa tiểu trấn kia tên là trấn Tịch Tĩnh, bên trong có một đám người sống sót đến từ thế giới thần thánh. Đại khái... Đại khái là khoảng ba trăm năm trước, đại quân của thế giới thần thánh từng đánh thông một con đường đi đến thế giới này, PRWXbOZMBeṬ đó buông xuống nơi đây."
Lâm Ân nghe vậy, do dự một chút mới hỏi: "Vậy sao? Bọn họ tới nơi này làm gì?"
Người sói kia trố mắt nói: "Hình như... Hình như là để tìm kiếm truyền thừa thất lạc của thế giới bọn họ."
"Căn cứ vào tình huống mà tôi biết, thì khoảng ba ngàn năm trước, ở thế giới của bọn họ từng bùng nổ một hồi hạo kiếp, làm cho nền văn minh đó gặp phải biến cố, có năm trong số mười ba kiện di vật của Thánh được bọn họ tôn sùng đã rơi xuống thế giới này rồi..."
"Cho nên vào ba trăm năm trước, bọn họ đã tiến hành một lần viễn chinh đối với thế giới này."
Lâm Ân ngẩn ra, lập tức rơi vào suy tư.
"Ba ngàn năm trước..."
Lại là ba ngàn năm trước.
Nếu sắp xếp câu chuyện của gia đình Tiểu Tiểu, thông tin đến từ nền văn minh khoa học kỹ thuật do hiệp hội Ma Nhân phát hiện ra, cùng với cái gọi là quân viễn chinh đến từ thế giới thần thánh này vào chung một chỗ, coi như đã có ba nền văn minh cùng chịu đả kích đến từ sự kiện bùng nổ vào ba ngàn năm trước rồi.
Rốt cuộc… khi đó đã xảy ra chuyện gì?
Gia đình Tiểu Tiểu bị chém rớt đầu.
Nền văn minh khoa học kỹ thuật hoàn toàn sụp đổ.
Truyền thừa của thế giới thần thánh bị đứt đoạn.
Dường như toàn bộ những manh mối này đang muốn nói lên rằng, tại tiết điểm ba ngàn năm trước, các đại thế giới từng bạo phát một sự kiện khủng khiếp tới không thể tưởng tượng nổi?
"Anh vừa nói ba trăm năm trước, đoàn quân viễn chinh kia đã đến nơi này, vậy kết quả đâu?" Lâm Ân nheo mắt.
Người sói kia mở to mắt nói: "Chết rồi."
"..."
Người sói kia mờ mịt nói: "Tôi cũng không rõ tình huống cụ thể ra sao, chỉ biết là không lâu sau khi bọn họ mở được cánh cửa truyền tống đi đến nơi này, đã chạm mặt với sinh vật cấp căn nguyên, sau đó... lập tức bị đối phương đánh tan."
"Hiện tại tòa tiểu trấn này thuộc về một trong số những người sống sót của nhóm liên quân năm đó còn lưu lại, trong tay bọn họ có một kiện di vật của Thánh."
Trong lòng Lâm Ân khẽ động, hắn lập tức hỏi thêm: "Vậy mấy người các anh thì sao? Anh biết nhiều chuyện như vậy, hẳn là giữa các anh và bọn họ cũng có một mối liên hệ nhất định nào đó, đúng không?"
Người sói kia ấp úng một thoáng, mới thành thật nói: "Chúng tôi... là trước khi bị chuyển biến, tổ tiên của chúng tôi cũng là một thành viên trong nhóm liên quân năm xưa."
Nói đến đây, dường như nghĩ tới điều gì, đột nhiên người sói nọ ngẩng đầu lên, trong mắt hừng hực lửa giận. Gã để lộ ra hàm răng nanh sắc bén của mình, phẫn hận nói: "Là bọn họ đã đuổi chúng tôi ra ngoài này! Mà nguyên nhân chính vì chúng tôi trúng phải lang nhân nguyền rủa. Bọn họ không để ý tới mối quan hệ giữa tổ tiên của hai bên, đã lạnh lùng đuổi chúng tôi rời đi, mặc kệ chúng tôi tự sinh tự diệt bên trong thế giới hắc ám này!"
"Cho nên bọn họ đáng chết! Chúng tôi nhất định sẽ xé bọn họ ra thành mảnh nhỏ, sau đó..."
Ba ——
Lâm Ân không nói không rằng, lập tức nhắm mắt lại, vươn nắm tay tới.
Người sói kia lập tức co rút người lại, ôm lấy cục u trên đầu như con chó Husky kẹp chặt cái đuôi của mình, o(╥﹏╥)o nức nở nói: "Thực xin lỗi."
Sau khi nghe những lời người sói nọ trình bày, Lâm Ân cũng đại khái hiểu được tình huống của nơi này rồi.
Nói ngắn gọn, bởi vì nguyền rủa và lý niệm, khiến cho liên quân bị đánh tan năm đó, lại một lần nữa tách ra, mà đám dân di cư sống bên trong lãnh địa bị nguyền rủa này, chính là đời sau của những người sống sót trong cánh quân viễn chinh năm đó, lưu lạc ở chung quanh.
Lâm Ân đứng lên, xoa xoa huyệt Thái Dương, nheo mắt nói: "Một vấn đề cuối cùng, các anh có biết… Dạ Y hay không?"
Lời này vừa nói ra, người sói nọ lập tức chấn động cả người, kinh ngạc hỏi: "Dạ Y... Cậu... Cậu hỏi thăm bọn họ làm gì?"
Lâm Ân mỉm cười, ghé sát lại gần gã, nói: "Xem ra anh có biết một chút về bọn họ nhỉ, nhưng anh không cần biết mục đích của tôi là gì, chỉ cần anh ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của tôi là được."