Lâm Ân ngẩn ra, nụ cười tươi trên môi lập tức có thêm một tia hối lỗi. Hắn vội vàng buông con dao xuống, mở hòm thuốc lấy một bình thuốc tê ra, nói: "Thật có lỗi, là tôi có chút hưng phấn, không cẩn thận lại quên chuyện này rồi. Thật ngại quá, tôi lập tức tiêm thuốc tê cho anh đây."
Thanh niên kia đang ngây dại, từ người nằm trên thớt.
Một thứ quan trọng như thuốc tê... mà có thể quên được hả...
Chẳng lẽ đây không phải công đoạn không thể bỏ qua trong lúc bác sĩ chữa trị cho bệnh nhân sao?
Hơn nữa... vì sao hắn nói là “Lại”?
Còn nữa, vì sao khi hắn chuẩn bị mổ người ta ra, hắn lại dùng cụm từ "Hưng
Đây thực sự là một chuyện đáng để hưng phấn sao?
Dần dần… thanh niên đang dần dần cảm thấy hoài nghi, dường như vị bác sĩ này cũng không đáng tin cậy như những gì hắn nói.
...
Vài phút sau, Lâm Ân đã tiêm thuốc tê toàn thân cho thanh niên nọ.
"Thế nào? Toàn thân đều tê dại cả rồi, anh có cảm nhận được tôi đang chọc vào anh không?" Lâm Ân nghiêm túc hỏi han.
Tạp Luân với cả người đều tê liệt đang nỉ non nằm ở nơi đó, vẻ mặt cũng trở nên hoảng hốt vô cùng. Đây là tác dụng phụ khi bị gây tê toàn thân, nó làm gã rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Dựa theo quy trình bình thường, gã chỉ cần ngủ một giấc, chờ đến khi có cảm giác trở lại, giải phẫu đã hoàn thành rồi, trong suốt quá trình bác sĩ chữa bệnh, đều không cảm nhận được bất cứ đau đớn gì.
"Có vẻ như ổn rồi đây, tôi bắt đầu nhé!" Bên tai truyền đến giọng nói đầy vẻ hài lòng của Lâm Ân, Tạp Luân trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, cũng trở nên yên tâm hơn nhiều.
Nếu toàn thân đã được gây mê rồi, gã sẽ không cảm nhận được đau đớn nữa, chỉ cần an tâm mà nhắm mắt lại, chờ đợi ca phẫu thuật này hoàn thành, là ổn thôi.
A!
Nói thật, đã lâu lắm rồi, gã không thể an tâm mà ngủ một giấc như vậy...
Phập ——
Tạp Luân (ヾ ノ ꒪ ཫ ꒪)——
Trong nháy mắt, một cơn đau đớn như chết cha chết mẹ lập tức “Xoẹt xoẹt” lướt qua, thô bạo gọi tỉnh ý thức còn đang mơ màng của gã.
Khoan đã!
Không thích hợp!
Không thích hợp một chút nào!
Chẳng phải ta đã được gây tê toàn thân rồi?
Vì sao vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được cơn đau như chết cha chết mẹ kia?
Sau đó, gã lập tức khiếp sợ nhìn thấy Lâm Ân đã bắt đầu dùng con dao to tướng nọ cắt chỉ cho mình, cũng nhìn thấy hắn chuyên chú cắt hai bên trái phải một hồi.
Phập ——
Phập ——
"Ngao ———— "
Trong lòng Tạp Luân (ヾ ノ ꒪ ཫ ꒪)—— vừa phát ra một tiếng thét chói tai như giết heo, khổ nỗi toàn thân đã bị gây tê, khiến cho cái miệng của gã hoàn toàn không mở ra được, không thể trực tiếp phát ra âm thanh, chỉ có thể âm thầm hò hét trong lòng.
Gã run rẩy.
Chuyện gì vậy chứ?
Vì sao toàn thân bị gây tê rồi, mà ta vẫn cmn đau đớn như vậy?
Lâm Ân đang chăm chú cắt chỉ, chợt nhìn thấy thân thể Tạp Luân không ngừng run lên, lập tức tỏ vẻ thân mật mà nhã nhặn lấy một chiếc khăn đến, lau mồ hôi trên mặt gã, nói: "Anh cứ ngủ một giấc là được rồi, đừng lo lắng gì cả, sau khi tỉnh lại, anh sẽ là một thanh niên khỏe mạnh, an khang thôi. Ngủ đi! Ngủ đi!”
Nói xong, Lâm Ân bắt đầu đẩy nhanh tiến độ cắt chỉ.
Cả người Tạp Luân đau như muốn nứt ra, nhưng đã gây tê rồi, có muốn, gã cũng chẳng làm ra được bất cứ động tác gì.
“Rắc rắc”… đó là tiếng lòng vụn vỡ.
Gần như Tạp Luân phải dùng hết toàn bộ khí lực của mình, chỉ để run rẩy mà mấp máy khóe miệng đã tê dại kia, nói ra một chữ: "Đau..."
Lâm Ân ngẩn người, lập tức ghé lỗ tai đến sát bên miệng gã, hô lớn: "Anh nói lớn tiếng hơn một chút đi, tôi không nghe rõ."
Tạp Luân run rẩy tiếp tục nỗ lực mấy máy môi, nói: "Tốt... tốt..."
[Thật ra Tạp Luân muốn nói là “Đau quá” - 好疼 nhưng mới nói đến chữ “好”- hảo thì không rặn thêm được nữa. Mà chữ hảo này vừa có nghĩa là quá vừa có nghĩa là tốt…]
Lâm Ân ngẩn ra, lập tức lau mồ hôi cho gã, rồi vui mừng nói: "Không có gì, đây đều là chuyện tôi phải làm mà, không cần khen tôi như vậy. Nhưng chia sẻ thật với anh, từ trước tới nay anh chính là người bệnh đầu tiên cho tôi đánh giá cao như vậy khi đang nằm trên bàn giải phẫu đó."
"Một khi đã như vậy, tôi nhất định sẽ chữa cho anh vừa nhanh vừa ổn! Cứ yên tâm đi!" Lâm Ân mỉm cười, có chút cảm động, vươn tay lau đi khóe mắt ướt át.
Suy cho cùng, đây cũng là lần đầu tiên trong đời hắn, nhận được đánh giá cao như thế từ người bệnh của mình.
Một khi đã như vậy... hắn còn chờ gì nữa mà không cố gắng hơn đây?
Không nói hai lời, vẻ mặt Lâm Ân lập tức trở nên vô cùng chuyên chú.
Hắn dùng thái độ càng nghiêm túc hơn lúc trước, thậm chí còn xả thân lao vào hành động, nhất định phải thực hiện một ca giải phẫu cắt chỉ hoàn mỹ nhất, nhất định phải khiến cho người bệnh vừa lòng!
Phập phập phập phập ——
Tốc độ cắt chỉ nhanh hơn gấp đôi!
Đau đớn cũng gia tăng gấp bội!
Nhìn thấy động tác của Lâm Ân, Tạp Luân vốn đang run rẩy, càng không ngừng gian nan mấp máy cánh môi.
Không! Không phải!
Tôi đâu có khen ngợi cậu?
Tôi chỉ muốn nói đau quá! Đau quá thôi mà! Không phải nói cậu làm tốt đâu!
Mẹ ơi! Đau quá!
Tạp Luân thực sự muốn khóc luôn rồi!
Cứu mạng! Cứu mạng! Ai có thể tới cứu tôi?
Cứu tôi trời ơi!
【 đinh! Đao công +1】
【 đinh! Đao công +1】
Ngoài cửa, những chiến sĩ của trấn Tịch Tĩnh vẫn một mực đứng bên ngoài, thông qua khe hở ở cửa, quan sát tình huống bên trong. Toàn bộ những gì bọn họ nhìn thấy chính là dáng vẻ chuyên chú vô cùng của Lâm Ân, khiến cho tâm lý đề phòng cảnh giác đối với hắn trong lòng bọn họ, dần dần phai nhạt đi, ngược lại trên mặt những người này còn lộ vẻ tán thưởng.
"Trấn trưởng, đúng là vị bác sĩ này chuyên nghiệp vô cùng, chỉ tính tới chuyện tiêm thuốc tê cho bệnh nhân thôi, đã đủ để thấy rằng hắn tốt gấp mấy lần đám Dạ Y kia rồi.”
"Nhóc Tạp Luân kia còn vui mừng đến độ chảy nước mắt cảm động kìa!"
Trấn trưởng cũng thoáng thở dài một hơi, rồi đưa tay vuốt vuốt chòm râu thật dài của mình, nói: "Vậy là tốt rồi, tôi cũng thật không ngờ, ở bên trong thế giới hắc ám này, chúng ta vẫn có thể gặp được một bác sĩ chuyên nghiệp, tốt bụng, mà không hề biến thái như vậy. Xem ra ở bên trong thế giới hắc ám này vẫn còn người tốt!"