Độ Nha thoáng nhíu mày, nhìn Lâm Ân từ trên xuống dưới một cái, nói: "Cậu lại biết tên loại nguyền rủa đó?"
Lâm Ân hít sâu một hơi, có chút phức tạp nói: "Đúng vậy, sau khi uống xong bát canh kia, người thầy kính yêu của tôi đã tiến hành một phen chẩn đoán bệnh, rồi nói cho tôi biết cái tên này. Nhưng ở thời điểm ấy, cả hai chúng tôi vẫn chưa biết cụ thể ảnh hưởng do nó mang đến cho tôi, mãi cho đến khi bước vào nơi này, mới xác định được."
Hắn lắc lắc đầu: "Nhưng ai ngờ, tới thời điểm biết rõ mọi chuyện, lại quá muộn rồi, ảnh hưởng của nó đến quá nhanh, tôi hoàn toàn không trở tay kịp."
Độ Nha liếc mắt nhìn ra ngoài cửa một cái, có vẻ nghi hoặc hỏi: "Những gì cậu nói đều là sự thật?"
Lâm Ân cười khổ một tiếng, đáp: "Độ Nha tiên sinh, tôi lừa anh làm gì chứ? Lừa anh có chút chỗ tốt nào đâu?"
Độ Nha do dự đưa mắt nhìn hắn, tiếp tục hỏi: "Được, vậy câu hỏi thứ hai, cậu học được năng lực chẩn đoán bệnh kia từ đâu? Đừng có nói với tôi là trời sinh, không một sinh vật nào vừa sinh ra đã có được loại năng lực khủng bố như thế đâu."
Lâm Ân ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt có chút buồn bã, lại lập tức lắc đầu cười khổ nói: "Đúng là không lừa được anh. Nói thật, toàn bộ bản lĩnh trên người tôi đều do thầy của tôi dạy cho cả, không chỉ năng lực chẩn đoán bệnh, còn có năng lực nguyền rủa, mọc xúc tu, kết nối với trang bị, biến động huyết nhục, đều là bản lĩnh giữ nhà của thầy tôi."
Lời này vừa nói ra, toàn thân Độ Nha lập tức chấn động, gã có chút do dự hỏi: "Mạnh như vậy sao? Thầy của cậu là ai?"
Khóe miệng Lâm Ân khẽ nhếch lên, trong mắt có chút ngạo nghễ và tự hào, nói: "Thầy của tôi không muốn tôi nhắc đến ông ấy ở trước mặt người bên ngoài, bởi vì ông ấy muốn giấu mình, nhưng để bày tỏ thành ý, tôi sẽ nói cho anh nghe một vài thông tin."
Nói đến đây, hắn lập tức mỉm cười, vươn tay nâng không khí trước mặt mình (nơi từng có chiếc kính một mắt), nói: "Thầy của tôi vốn là nguyên lão đã sáng lập nên hiệp hội Ma Nhân, một đại sư về cải tạo huyết nhục đứng trên đỉnh của thế giới này, một dược tề sư đỉnh cấp, một bác sĩ đỉnh cấp, một chuyên gia máy móc đỉnh cấp, một chuyên gia về giải phẫu ngoại khoa đỉnh cấp, đồng thời, nhân tình của thầy tôi còn là một vị chú thuật sư đỉnh cấp, khôi lỗi sư đỉnh cấp, đại sư nguyền rủa đỉnh cấp."
"Mà tôi chính là học trò xuất sắc nhất của thầy, không có một trong."
Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, luồng khí thế đầy ngạo nghễ ùn ùn phun ra ngoài: "Anh có thể gọi cái tên hiện tại của thầy tôi là Cưa Máu, người thầy cả đời chân chính của tôi."
Xung quanh lập tức chìm trong một mảnh yên tĩnh.
Độ Nha có chút ngạc nhiên nghe hắn nói ra một đống danh hiệu kia, sau đó do dự hỏi: "Thật ư?"
Lâm Ân cười nhạt, lập tức xòe hai tay ra nói: "Độ Nha tiên sinh, nếu anh đã tự mình giải phẫu cho tôi, thì hẳn là anh cũng có thể nhìn ra được, trước đó, tôi đã trực tiếp uống vào hai loại dược tề có tác dụng tăng phúc tinh thần và thể chất. Nói cách khác, lúc bình thường, tôi cũng không mạnh được như vậy."
Độ Nha nhíu mày nheo mắt nói: "Đúng là trong cơ thể cậu có thuốc men đẳng cấp cao tăng phúc, nếu tôi không có đoán sai, thứ kia ít nhất cũng là dược tề cấp truyền kỳ?"
Lâm Ân cười nhạt, lại một lần nữa theo thói quen nâng không khí lên, nói: "Ánh mắt rất tốt. Đúng vậy, đó là kiệt tác của thầy tôi. Ông ấy sợ tôi rời nhà chuyến này sẽ gặp chuyện không may, mới đưa cho tôi tùy tiện uống trên đường. Mà loại dược tề giống như vậy, trong tiệm chúng tôi còn có mấy nồi lớn cơ, ha hả."
Độ Nha nhướng mày, trong lúc âm thầm lại không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, nhưng đương nhiên, toàn bộ biểu cảm đều phát sinh bên dưới chiếc mặt nạ mỏ chim kia, người ngoài không thể nhìn ra cảm xúc thật trong lòng gã.
Có điều, ngay từ giây phút này, ánh mắt gã nhìn Lâm Ân đã chậm rãi trở nên trịnh trọng hơn rồi.
Nếu toàn bộ những điều hắn nói đều là sự thật, có nghĩa là... sở dĩ tên nhóc con IMBA này trở nên quỷ dị như vậy, là vì hắn đã nhận được truyền thừa từ vị tồn tại quỷ dị sau lưng kia?
Cưa Máu...
Đúng vậy.
Ở bên trong thế giới hắc ám này, người có thể luyện chế ra dược tề cấp truyền kỳ, cũng là tồn tại cực kỳ không đơn giản.
Bởi vì ngay cả bên trong quần thể của Dạ Y bọn họ, suốt mấy trăm năm qua cũng chỉ có được một, hai vị tồn tại khủng bố như vậy.
Hơn nữa, không phải lần nào cũng có thể thành công.
Xem ra tên nhóc con này cũng có chút bối cảnh à nha!
Hai mắt Độ Nha lập tức lóe sáng.
...
Hắt xì ——
Một ông chủ nào đó của Tiệm Dược Tề Cưa Máu vừa hắt xì một cái mà không rõ nguyên do, sau đó dùng vẻ mặt mờ mịt mà ngẩng đầu nhìn lên... Ngơ ngác!
...
Trấn Tịch Tĩnh.
Độ Nha đưa mắt nhìn Lâm Ân một cái thật sâu, nói: "Vậy mục đích cậu đến nơi này là gì?"
Lâm Ân xòe tay ra, mỉm cười nói: "Rất đơn giản, bởi vì thầy của tôi có nói Dạ Y là những bác sĩ chữa bệnh nguyền rủa tốt nhất ở thế giới hắc ám, không có một trong. Nếu tôi muốn tiến sâu hơn trên con đường bác sĩ này, thì trở thành một Dạ Y là lựa chọn tốt nhất."
"Cho nên tôi mới nghe tin mà tìm đến, ai ngờ giữa đường lại xảy ra một chút hiểu lầm và sự cố không vui nho nhỏ."
Lâm Ân hít sâu một hơi, lại tỏ vẻ có lỗi mà lắc lắc đầu.
Độ Nha sâu kín hỏi: "Chỉ đơn giản như vậy thôi?"
Lâm Ân nghiêm túc nói: "Chỉ đơn giản như vậy thôi."
Độ Nha nheo mắt tiếp tục đề ra nghi vấn: "Cậu khẳng định những lời mình nói đều là sự thật?"
Lâm Ân cười khổ một tiếng, lập tức vươn ba ngón tay lên, nói: "Đương nhiên... Nếu tôi có một câu nào lừa dối, trời sẽ giáng ngũ lôi oanh."
Răng rắc ——
Một tia chớp vừa xẹt qua ngoài cửa sổ.
"..."
"..."
Không khí trong phòng vừa tạm thời yên tĩnh xuống.
Trên đầu Lâm Ân và Độ Nha vừa có sáu chấm đen thản nhiên đi qua.
Rất nhanh, Lâm Ân lại bình tĩnh vươn tay nâng không khí, rồi có chút chới với buông tay xuống, mỉm cười nói: "Anh xem, không có đánh trúng tôi mà? Cho nên những lời tôi nói đều là sự thật cả, cực kỳ chính xác luôn."
Độ Nha: "..."