Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 357 - Chương 357: Độ Nha Tiên Sinh, Mau Trở Về Đi!!!

Chương 357: Độ Nha Tiên Sinh, Mau Trở Về Đi!!! Chương 357: Độ Nha Tiên Sinh, Mau Trở Về Đi!!!

【 giữa trưa 12 giờ, quan sát ghi chép 】: Tôi... Tôi không biết mình có nên tiếp tục ghi chép nữa hay không... Bởi vì trong cuộc họp, Hắc Lô trưởng quan, quý bà phó tổ trưởng, và vài vị quản lý cấp cao trong tổ... dường như bọn họ đang cân nhắc có nên đưa mục tiêu ra ngoài hay không... Chuyện này... Như thể bọn họ đã thành một người hoàn toàn khác rồi...

【 buổi chiều 16 giờ, quan sát ghi chép 】: Đây là lần thứ năm tiểu tổ Dạ Y triệu tập tới dự họp hội nghị, nội dung của hội nghị này đều tập trung vào vấn đề có nên tiến hành chữa trị mang tính giai đoạn đối với những người sói kia hay không, 6 phiếu đồng ý, 5 phiếu phản đối, Lâm Ân tiên sinh chính là một phiếu mang tính mấu chốt của hội nghị lần này.

【 buổi chiều 17 giờ, quan sát ghi chép 】: tiểu tổ Dạ Y khởi xướng đề nghị có nên ngừng lại quá trình quan sát ghi chép và thẩm tra đối với mục tiêu hay không. Về vấn đề này, hội nghị đã trải qua một phen thảo luận kịch liệt. Trong hội nghị, Lâm Ân tiên sinh cực lực phản đối loại hành vi làm trái quy định và vô trách nhiệm này. Tới cuối cùng, Lâm Ân tiên sinh kết hợp với nhiều vị thành viên khác, đã thành công dùng tỷ lệ chênh lệch một phiếu, để phủ quyết đề nghị vô trách nhiệm này.

【 buổi tối 20 giờ 43 phút, quan sát ghi chép 】: o(╥﹏╥)o Độ Nha tiên sinh! Độ Nha tiên sinh mau trở lại đi mà... Mục tiêu đã thành công đánh vào nội bộ tổ chức chúng ta rồi... Nếu ngài còn không trở về... Tôi sợ đội ngũ chúng ta sẽ phải bắt đầu từ số không mất...

Thời gian nhoáng lên một cái, ba ngày chỉ trong giây lát đã trôi đi.

Trong mảnh sương mù màu đen, Độ Nha với vẻ mặt ngưng trọng, đang nhanh chóng bay từ phương xa, quay trở lại trấn Tịch Tĩnh.

Ba ngày vừa rồi, gã đã báo cáo toàn bộ tình huống về cậu thiếu niên kia cùng với tất tần tật những biểu hiện dị thường của hắn cho chủ mẫu của bọn họ biết, hơn nữa, sau khi tiến hành một cuộc thảo luận kịch liệt mà sâu sắc cùng nhiều vị cao tầng, bọn họ đã bước đầu bài trừ được khả năng mục tiêu là Dịch Y.

Logic rất đơn giản, bởi vì sinh vật tuân theo Dịch Y chi đạo, đều không ngoại lệ toàn bộ, sẽ là tồn tại hỗn loạn tà ác.

Đám người ấy sẽ không, cũng như không thèm dùng loại phương pháp này để đánh vào nội bộ của Dạ Y bọn họ.

Về Đồ

Lý do cũng vô cùng đơn giản, bởi vì những năng lực tà ác kia của hắn, có thể dễ dàng biến hắn trở thành một tên ma đầu chuyện đi gieo rắc tà ác và khủng hoảng, nếu cứ để mặc hắn như thế, còn không bằng hấp thu hắn tiến vào quần thể của bọn họ, lấy đó để kiềm chế, cũng như phòng ngừa tình trạng hắc hoá của hắn về sau này.

Nói cho cùng, sinh vật tà ác đã được hấp thu tiến vào bên trong quần thể của bọn họ, thì bên ngoài kia sẽ không còn sinh vật tà ác nữa.

"Ta rời đi đã ba ngày, cũng không biết tình huống trong trấn thế nào rồi." Độ Nha nhíu mày, trong lòng lo lắng đến tiều tụy.

Bởi vì gã vô cùng lo lắng, cậu thiếu niên kia có thể bị đám cấp dưới của mình châm chọc, khiêu khích, sau đó sử dụng hình phạt riêng hay không.

Chung quy lại, cũng vì lúc trước, khi bản thân hắn không khống chế được nguyền rủa đã gây nên quá nhiều tội nghiệt, khiến cho đám cấp dưới của gã hoàn toàn không có lấy một chút hảo cảm nào với hắn.

Dưới loại tình huống này, nếu bọn họ chỉ đơn thuần đánh đập một chút thôi, đã tốt lắm rồi.

Có gã ở bên trong cứ điểm còn may, gã có thể quản thúc đám cấp dưới nghiêm hơn một chút. Nhưng mấy ngày này, gã không có mặt...

Độ Nha chau mày, nói: "Hi vọng không phát sinh chuyện gì tồi tệ..."

Nói xong, gã lại tăng tốc bay nhanh về phía trấn Tịch Tĩnh.

...

Mấy phút đồng hồ sau, Độ Nha chậm rãi từ trên cao hạ xuống giữa trấn.

Mà ngay khi hạ xuống đất, gã lại nhanh chóng phát hiện ra tình huống dị thường, bởi vì phía trên quảng trường cực kỳ trống trải. Hơn nữa, bên trong căn phòng từng dùng để giam lỏng cậu thiếu niên kia, cũng chẳng có bất cứ một người nào.

"Chẳng lẽ nơi này đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?" Trong lòng Độ Nha ầm ầm chấn động.

Nếu không thì vì sao cả trấn lại chẳng có một người nào?

Mà cũng chính tại một khắc này, đột nhiên ánh mắt gã trông thấy vài chiếc áo da màu đen được treo trên dây phơi quần áo ở cách đó không xa.

Con ngươi Độ Nha lập tức co rụt lại.

Bởi vì kia đúng là áo khoác và mặt nạ của nhóm thành viên cấp dưới gã!

Bọn họ đang chơi cái trò gì vậy?

Vì sao lại phơi chúng ở chỗ này?

Hơn nữa bên trên còn dính vài vết máu đã khô...

Đột nhiên nhịp hô hấp của Độ Nha bắt đầu trở nên dồn dập.

Một suy nghĩ đáng sợ vừa hiện ra trong đầu gã.

Chẳng lẽ nói... loại nguyền rủa bên trong cơ thể cậu thiếu niên kia lại một lần nữa phát tác, sau đó hắn đã tập kích nhóm cư dân tiểu trấn và đám cấp dưới của gã ở nơi này rồi?

Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, lập tức khiến cho toàn thân gã trở nên căng thẳng.

Không nói hai lời, Độ Nha lập tức bay lên không trung, vội vàng triển khai hành động truy tìm trải thảm ra khắp khu vực bên trong tiểu trấn.

Mà cũng chính tại một khắc này, đột nhiên gã nghe được âm thanh gì đó, rất mơ hồ, truyền đến từ phía giáo đường của tiểu trấn, mà dường như bên trong còn có ánh sáng tỏa ra.

Bên trong có người?

Là người sống sót ư?

Không kịp suy nghĩ gì thêm Độ Nha đã vội vàng bay lên, nhanh chóng lao thẳng tới cửa lớn phía trước giáo đường, rồi rống to một tiếng, dùng sức mà vươn tay tới, “Rầm rầm” đẩy cửa chính ra. "Còn sinh vật sống sót hay không?"

Gã vội vàng bước vào giáo đường.

Mà cũng chính tại một khắc này, toàn bộ tình huống bên trong giáo đường đã lọt vào tầm mắt của gã.

...

Ánh nến thấp thoáng lóe lên giữa giáo đường.

Chỉ thấy Lâm Ân đang ngồi trên một chiếc ghế dựa, hai mắt nhắm lại, trong lòng ôm một chiếc đàn ghi-ta bằng gỗ tự chế, ngón tay nhẹ nhàng gảy dây đàn, giống như một tiểu vương tử tình ca.

Trong giáo đường lập tức vang lên một chuỗi giai điệu dễ nghe mà sống động.

Bình Luận (0)
Comment