Răng rắc ——
Độ Nha lập tức theo bản năng mà trống rỗng lui về phía sau vài bước, cảm nhận được vừa có thứ gì đó mới rơi rụng đầy đất.
Không thích hợp!
Không thích hợp!
Rõ ràng gã vừa rời khỏi nơi này được có ba ngày thôi, rốt cuộc là chuyện ma huyễn gì đã xảy ra chứ?
Nhìn thế nào cũng không hiểu nổi! Có nhìn thế nào cũng không thể hiểu nổi mà!
...
Mấy chục phút sau, Độ Nha chau mày đọc xong đống báo cáo quan sát trong vòng 3 ngày vừa rồi, khóe miệng điên cuồng run rẩy.
Một đám cấp dưới đang đứng trước mặt gã lại nơm nớp lo sợ, như đi trên miếng băng mỏng, một câu cũng không dám nói ra.
Độ Nha cầm báo cáo quan sát lên, hít sâu mấy hơi, "Ca ca" nắm chặt hai tay, sau đó quay đầu nhìn về phía Lâm Ân đang ở bên trong nhà giam bằng gỗ, "Ken két" nghiến răng nói: "Lợi hại thật! Tôi cũng không ngờ là lúc trước mình vẫn còn coi thường cậu, không nghĩ tới, trong tay cậu lại có nhiều thứ năng lực kỳ kỳ quái quái như vậy! Xem ra… hơn hai mươi tên cấp dưới của tôi đã bị cậu nắm rõ từng chi tiết trong lòng bàn tay rồi?"
Gã không điên tiết không được mà!
Phải biết rằng, khi gã quay về nơi này, trong lòng còn đang lo lắng, không biết thiếu niên kia có bị đám cấp dưới của mình ngược đãi hay không…
Nhưng hiện tại xem ra... cmn lo lắng là vô ích, lo lắng chẳng được cái lông gì!
Bởi vì hắn sống dễ chịu quá mà, còn sống tốt lắm lắm cơ!
Thậm chí gã còn có suy nghĩ, nếu mình về muộn hơn vài tuần, chỉ sợ cả đội ngũ này đều bị hắn lôi kéo đi nơi khác, tự thành lập cứ điểm luôn rồi!
Cái gì? Mọi người bảo gã cứ khéo lo ư? Không thấy hắn đang từng bước từng bước công lược cả đám người này hả? Rõ ràng quá rồi còn gì?
Lâm Ân lắc lắc đầu, có chút ngại ngùng nói: "Không có không có! Tôi làm như vậy, chỉ vì trong lòng muốn làm thân với những đồng nghiệp của mình mà thôi. Dù sao nơi này cũng là thế giới hắc ám, quan hệ với đồng nghiệp hài hòa mà thắm thiết, không chỉ giúp đề cao năng lực hợp tác đoàn đội, còn giúp đề cao tỷ lệ sinh tồn, càng..."
"Câm miệng!" Độ Nha phẫn nộ hét lên.
Lâm Ân nghiêm túc gật đầu, lập tức hỏi: "Được được, tôi không nói nữa, Độ Nha trưởng quan, tình huống bên kia thế nào rồi? Đã có lệnh xử trí tôi chưa? Hẳn là không đến mức mất đầu đâu nhỉ?"
Độ Nha hít sâu một hơi, nhanh chóng lấy công văn từ trên người mình ra, thản nhiên nói: "Bên trên giao quyền quyết định cho tôi. Xét đến tính đặc thù của thứ năng lực trong tay cậu, để phòng ngừa sau khi thả cậu ra ngoài, cậu sẽ tùy ý đi gieo rắc bệnh tật cho người khác, chúng tôi cũng chỉ có thể tạm thời tiếp nhận cậu trở thành một thành viên trong quần thể Dạ Y, nhưng tới cuối cùng, cậu có được gia nhập hay không, lại cần mỗi một vị Dạ Y đang có mặt ở nơi này..."
Nói đến đây, gã thoáng tạm dừng một chút, sau đó quay đầu, "Ca ca" nghiến chặt răng, trông thấy đám cấp dưới đang dùng đôi mắt sáng lấp lánh như sao nhìn mình.
"Bỏ phiếu... Biểu quyết!"
Nhìn tình hình này còn biểu quyết cái lông gì nữa!
(╯‵ 皿 ′)╯︵┻━┻
Mẹ nó chứ!
Nhìn vẻ mặt la liếm của một đám cấp dưới kia, chỉ sợ độ hảo cảm đã bị hắn quét đầy từ trước rồi
Có khác gì chưa biết có bầu cử hay không, nhưng người ứng cử đã nhanh chóng đi kéo phiếu của đám cử tri bên dưới rồi?
Mà kéo một cái là kéo toàn bộ luôn, thế thì còn bỏ phiếu làm chó gì nữa?
Độ Nha cố gắng hít sâu một hơi, rồi nhắm hai mắt lại, được rồi… tuy kết quả đã biết, nhưng quy trình thì vẫn phải làm.
"Thành viên không đồng ý để cậu ta gia nhập vào tổ Độ Nha chúng ta, xin giơ tay."
Nói xong, gã lập tức giơ tay lên.
"..."
"..."
Xung quanh lại rơi vào một mảnh yên tĩnh.
Không khí khó xử kéo dài thật lâu, cuối cùng Hắc Lô cũng là người đầu tiên run rẩy run rẩy, gượng cười một cái rồi giơ tay lên.
Độ Nha thoáng nhìn về phía đối phương.
Quả nhiên… không hổ là người bạn lâu năm của ta. Ở thời khắc mấu chốt, đối phương vĩnh viễn đi chung một hướng với ta! Tốt! Tốt! Tốt!
Hắc Lô vẫn duy trì nụ cười tươi trên môi, có chút ngượng ngập gật gật đầu với Độ Nha, dù sau gáy vừa chảy xuống vài giọt mồ hôi.
Ừm… cũng không thể mặc kệ cho một mình Độ Nha trưởng quan khó xử được...
Có nhiều người đồng ý như vậy, một mình cô ấy giơ tay lên, coi như cho Độ Nha tiên sinh một cái bậc thang để bước xuống, dù sao gã cũng là bạn bè lâu năm với mình...
Kỳ thật Hắc Lô cũng hiểu được tình huống hiện giờ rồi, có vẻ như quyết định để cho thiếu niên này gia nhập vào tổ chức cũng là ý tứ của bên trên.
Mà một màn hiện tại chỉ là trình tự bắt buộc phải có thôi.
Bọn họ không cần quan tâm, rốt cuộc là thiếu niên kia có thích hợp với chức nghiệp Dạ Y này hay không, bọn họ chỉ biết rằng năng lực trao cho bệnh tật trong tay hắn, quá mức khủng bố.
So sánh với để cho hắn tự do đi lang thang bên ngoài, không kiểm soát, còn không bằng hấp thu hắn tiến vào tổ chức mình.
Chung quy lại, nếu để đám Dịch Y bên kia cướp hắn đi, bọn họ sẽ gặp phải phiền toái lớn rồi.
...
Ngày thứ hai.
Sau khi tạm biệt cư dân tiểu trấn trấn Tịch Tĩnh, Lâm Ân đã nhận được tư cách trở thành Dạ Y, liền đi theo đoàn người Độ Nha tiến lên con đường quay về cứ điểm của bọn họ.
"Độ Nha tiên sinh, có phải hiện giờ tôi cũng được coi là một thành viên trong tổ chức Dạ Y rồi?" Lâm Ân đi theo phía sau Độ Nha, nâng chiếc kính một mắt mới được chế tạo ra, có chút tò mò mở miệng hỏi.
Độ Nha lạnh nhạt tiến về phía trước, nói: "Cậu chỉ mới có tư cách gia nhập vào Dạ Y thôi, nhưng tới cuối cùng, cậu có được công nhận tư cách này hay không, vẫn cần thông qua một bài khảo hạch không thể thiếu trước đã."
"Chờ sau khi trở lại cứ điểm của chúng ta, tôi sẽ tự mình đưa cậu đến đại bản doanh của Dạ Y. Khi đó, cậu có thể thông qua khảo nghiệm hay không, lại phải dựa vào tạo hóa của chính cậu."
【 đinh! Ngươi đã nhận được tư cách gia nhập Dạ Y! 】
【 đinh! Độ nổi tiếng trước mắt của ngươi ở trận doanh Dạ Y là: 65, sau khi độ nổi tiếng đạt tới 100, sẽ chính thức mở ra giai đoạn nhiệm vụ tiếp theo! 】
Bên tai truyền đến âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
Lâm Ân gật đầu, nghiêm túc nói: "Vậy là tốt rồi!"