Rất có khả năng người chết đầu tiên chính là kẻ bắt nạt đã bỏ con chuột chết vào trong hộp bút của hắn.
Nói một cách đầy đủ hơn, kẻ kia đã dùng chính cái bút máy của nhân vật hắn đang đóng vai để giết con chuột chết kia, rồi bỏ vào trong hộp bút của hắn để giá họa cho hắn, cũng như dùng thứ này làm cho toàn bộ bạn học trong lớp đều nhìn hắn bằng ánh mắt dị thường.
Lâm Ân lại nghĩ tới thời điểm hắn mở hộp bút ra, ngay tại khoảnh khắc khóa kéo phát ra âm thanh, toàn bộ những ánh mắt khủng bố lập tức “Tề xoát xoát” nhìn thẳng vào hắn.
Nếu hắn không đoán sai, thì đó chính là tình huống mà nhân vật hắn đang đóng vai đã từng gặp phải.
Người chết thứ hai bị con “Quỷ” kia dùng đao đóng đinh xuống bàn, đổi lại là vết sẹo trên mu bàn tay của hắn.
Nói cách khác, người chết thứ hai từng gây ra cho nhân vật hắn đang đóng vai những thương tổn nghiêm trọng trên thân thể.
Ánh mắt Lâm Ân lóe sáng, đại não nhanh chóng chuyển động.
Thế cô giáo thì sao?
Trong cả câu chuyện này, người thầy sẽ đóng vai trò gì?
Nếu hắn đã đóng vai của học sinh bị bắt nạt, thì trước khi hắn đi tới hành động cực đoan kia, hắn có từng tìm gặp người giáo viên ấy để cầu xin giúp đỡ hay không?
Đến đây, Lâm Ân lập tức ngẩng đầu nhìn về phía bóng dáng từ đầu đến cuối vẫn đưa lưng về phía hắn, một mực ảm đạm đứng trên bục giảng kia.
Hắn khẽ nheo mắt, thân thể bò rạp xuống đất, tiến từng bước nhỏ về phía bục giảng.
Nhưng hắn không hề chú ý tới, ngay trên đường hắn bước đi, ở phía sau lưng hắn, từng học sinh vốn đang cúi đầu, chợt cứng đờ, máy móc, ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt trống rỗng mà chăm chú nhìn vào hắn.
Cả phòng học vẫn chìm trong một mảnh yên tĩnh, yên tĩnh như đã chết rồi.
Rất nhanh, Lâm Ân đã đi tới phía trước bục giảng, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào cô giáo.
Mà cũng tại thời điểm nhìn thấy cả gương mặt hoàn chỉnh của đối phương, con ngươi trong mắt Lâm Ân đột nhiên co rụt lại.
Bởi vì khuôn mặt kia, không có con mắt, không có lỗ tai, chỉ có một cái miệng hư thối, đựng đầy những dịch thể tanh tưởi, thậm chí còn có thể nhìn thấy hàm răng sắc bén như những con dao nhỏ ở bên trong.
Hình dung cực độ quái dị và khủng bố.
Mà cũng chính vào lúc này, phảng phất như hắn vừa trông thấy một hàng chữ viết bằng phấn đang liên tục chảy máu, được viết trên cái bảng đen ngay trước mặt cô giáo kia.
【 Cô ấy nói, ta sai lầm rồi. 】
Tí tách ——
Tí tách ——
Những chữ như vậy, đang không ngừng chảy máu xuống phía dưới.
Giống như là một trái tim bị tổn thương.
Lâm Ân nheo hai mắt lại.
Một cô giáo không nhìn thấy, không nghe được, lại có một cái miệng độc ác, đây chính là hình tượng của cô giáo ở trong mắt nhân vật mà hắn đang đóng vai ư?
Nói như vậy… đúng là hắn đã từng tìm đến đối phương nhờ trợ giúp, nhưng chỉ đổi lại là những lời trách móc, thậm chí là bôi nhọ, gièm pha, cùng với phương thức đối xử cực kỳ vô tình, lạnh lẽo.
Không nhìn thấy chân tướng, không nghe ra chân tướng, sau đó làm trực tiếp ngoảnh mặt làm ngơ với lời cầu xin của hắn?
Là như thế phải không?
Lâm Ân núp ở nơi này, trong đầu không ngừng suy tư.
Nhưng đúng vào thời khắc ấy, đột nhiên hắn cảm nhận được từng luồng hàn ý làm bản thân dựng tóc gáy liên tục truyền đến từ phía sau.
Chỉ thấy dưới ngọn đèn tối tăm kia, hắn vừa bắt gặp hình ảnh phản chiếu của những bóng người lên cái bục giảng trước người hắn. Thật hiển nhiên, đang có người đứng ngay phía sau lưng hắn.
Hắn nheo mắt, nắm chặt hai tay, nhưng không hề ngoảnh mặt lại. Thay vào đó, ánh mắt hắn chậm rãi hướng về phía khung cửa sổ bằng thủy tinh bên cạnh bục giảng, rồi thông qua hình ảnh phản chiếu trên tấm thủy tinh ấy, hắn lập tức trông thấy cảnh tượng quỷ dị phía sau lưng mình.
Giờ khắc này, ngay phía sau hắn, là những học sinh giống như từng bộ tử thi cứng đờ, đứng ở nơi đó, bọn họ đang gắt gao nhìn chằm chằm vào phía sau lưng hắn, khiến người ta lạnh toát cả người.
Trong nháy mắt kia, trong đầu Lâm Ân lập tức hiện ra một khung cảnh, bản thân hắn bị bạn bè cô lập, bị bắt nạt, bị ức hiếp, không còn cách nào khác, đành phải tới xin cô giáo giúp đỡ. Nhưng cô giáo kia lại tỏ vẻ bản thân "Không nhìn thấy", "Không nghe thấy", ngược lại còn nghiêm khắc trách cứ hắn là người không đúng.
Cũng chính nơi này, sau khi cô giáo nọ rơi đi, hắn lập tức bị những người bạn học vẫn một mực bắt nạt hắn kia, lại một lần nữa dồn vào trong góc.
Sợ hãi, nhẫn nại, cầu xin tha thứ, cuối cùng là đi tới cực đoan.
Hình ảnh xuất hiện trong con ngươi của Lâm Ân chính là thứ được phản chiếu trong khung cửa sổ bằng thủy tinh kia, sau đó ngọn đèn lại một lần nữa chậm rãi ảm đạm xuống, cả phòng học chuyển thành một mảnh hắc ám.
【 phanh —— phanh ——】
Từ bên trong hắc ám truyền đến những âm thanh đánh đập man rợ, tựa như có một người nào đó đang dùng hung khí, đả thương người.
(Nguyên văn là 钝器 – độn khí. Độn khí là tên gọi chung cho những vật thể chứa lưỡi dao sắc bén và mũi nhọn công kích. Độn khí có rất nhiều loại: ví dụ như chùy, côn bổng, gạch đá, xe cộ và tay chân con người…)
Hắc ám lần này kéo dài rất lâu.
Những âm thanh đánh đập ghê rợn kia cũng thay đổi theo từng giai đoạn. Ban đầu động tĩnh có chút thanh thúy, sau đó dần dần chuyển thành âm thanh đập thịt, giống như một thứ gì đó đang bị người ta từng chút từng chút một mà đập thành thịt vụn.
Sau đó, tất cả lại chìm vào một mảnh yên tĩnh quỷ dị.
Tranh ——
Kim đồng hồ lại một lần nữa nhảy lên.
Sau khi tầm nhìn của Lâm Ân khôi phục, hắn lập tức ngửi được mùi máu tươi nồng nặc truyền đến từ phía sau.
Hắn xoay người, nhanh chóng nhìn thấy máu tươi và những mảnh xương vỡ nát, vương vãi đầy dưới đất.
Một học sinh đã ngã xuống phía sau lưng hắn, đầu bị đập thành nát bét, huyết dịch đỏ tươi và mô não lẫn lộn với nhau.
Con “Quỷ” kia lại ra tay thêm một lần nữa.
Vào thời khắc này, đột nhiên Lâm Ân có cảm giác đầu mình đau như muốn nứt ra. Ở thời điểm hắn đưa mắt nhìn về phía khung cửa sổ bằng thủy tinh, lại lập tức phát hiện thân thể của mình vừa phát sinh thêm một chút biến hóa.
Cũng không biết từ khi nào, trên đầu hắn đã bị quấn lên một tầng băng gạc, bên trên còn mơ hồ có vết máu chảy ra, giống như hắn đã bị thương, sau đó được người ta tiến hành băng bó vậy.