Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 392 - Chương 392: Chìa Khóa Của Lâm Ân!

Chương 392: Chìa Khóa Của Lâm Ân! Chương 392: Chìa Khóa Của Lâm Ân!

Từng chút từng chút một, hắn hung ác mở to miệng ra, từ bên trong khoang miệng chậm rãi trào ra thật nhiều, thật nhiều tóc.

Hắn lại dùng một bàn tay khác nắm lấy phần tóc thấm đẫm lớp dịch nhầy kia, rồi chậm rãi kéo chúng ra khỏi miệng mình.

Đầu tiên là đỉnh đầu, sau đó là phần trán, con mắt, cái mũi...

Một cái đầu con gái bị dịch dạ dày ăn mòn gần như đã biến dạng, đang từng chút từng chút một bị hắn nỗ lực kéo ra từ trong miệng mình.

【 đinh! Giá trị tinh thần của quan chủ khảo -10】

【 đinh! Giá trị tinh thần của quỷ hút máu -20】

【 đinh! Giá trị tinh thần của máy móc khôi lỗi -10】

Ngay dưới cái nhìn chăm chú đầy hoảng sợ của những học viên kia, không chỉ đầu, mà phần cổ, bả vai, thân thể của cô bé ấy, cũng từng chút từng chút một bị hắn dùng loại phương thức khủng bố này kéo ra khỏi dạ dày của mình

Tại thời khắc này, ngay cả con "Quỷ" kia cũng ngừng lại.

Oa lạp lạp —— dần dần, thi thể đã hư thối nặng nề của cô bé ấy cũng chui ra, rơi xuống sàn nhà trước mặt Lâm Ân.

Lâm Ân chống tay xuống mặt đất, kịch liệt thở hổn hển, nhưng hắn vẫn bình tĩnh ngẩng đầu lên, cười lạnh nhìn con “Quỷ” kia, nói: "Là như vậy đúng không? Là sau khi ngươi giúp nhân vật ta đang đóng vai giết hết toàn bộ những con người ở nơi này, ngươi đã dùng chính phương thức như vậy, khiến cho một màn vừa rồi xuất hiện ngay trước mặt cậu ấy?"

"Thú vị tới cỡ nào chứ?"

"Một cô bé duy nhất đối xử tốt với ta lại vì ta mà chết, hơn nữa thi thể của cô ấy còn một mực ở trong dạ dày của chính ta, không ngừng bị dịch vị dạ dày tiêu hóa.”

“Được rồi, tóm gọn lại toàn bộ tình tiết nhé, đơn giản thôi. Dựa vào con quỷ là ngươi, ta đã giết hết tất cả những người ta oán hận, nhưng tới cuối cùng, khi ta biết được rằng, thứ ta oán hận nhất vốn không phải những người vừa bị giết kia, mà chính là con quỷ ngươi, thì đó cũng là lúc bản thân ta bị con quỷ mà mình cần phải oán hận nhất kia nô dịch?"

"Hẳn là lúc ấy ngươi đã rất vui vẻ nhỉ?"

Kỳ thật Lâm Ân đã sớm đoán được tình huống này từ trước rồi.

Bởi vì hắn của hiện tại, vốn không còn là một nhân loại bình thường trên địa cầu trước kia nữa. Hắn đã trải qua đủ loại gian nan tôi luyện trong suốt hai năm sinh tồn tại thế giới hắc ám này rồi.

Hắn đã chứng kiến rất nhiều chuyện còn làm người ta nghe mà rợn người hơn thế nữa.

Cho nên hắn hiểu rõ thủ đoạn của đám ma quỷ kia hơn bất cứ ai khác bên ngoài!

Bọn chúng sẽ dùng đủ các loại phương pháp đến đối xử với những sinh linh sơ sảy rơi vào thế giới này, sau đó thưởng thức và hưởng thụ nỗi sợ hãi cũng như cảm giác thống khổ của bọn họ.

Mà trên thực tế, chuyện cô bé kia đang ở bên trong dạ dày của hắn đã được ám chỉ ngay trên bức ảnh chụp và hình dung trên đó rồi.

Bởi vì bên trên bức ảnh chụp kia có dấu vết mục nát, đặc biệt là gương mặt của cô bé trên bức ảnh chụp ấy có mang theo những vết thối rữa loang lổ.

Mà máu tươi trên bức ảnh chụp cũng báo hiệu rằng, cô bé đã tử vong.

Còn một điều quan trọng hơn...

Lâm Ân cười lạnh, nhẹ nhàng đưa tay lau lớp dịch nhầy trên khóe miệng, nói: "Uông Đào, đã tuần hoàn nhiều lần như vậy rồi, cậu cũng nên đi ra đối mặt với hiện thực thôi..."

Nói xong, hắn chậm rãi vươn tay tới, vòng ra sau đầu mình, chạm vào khuôn mặt vẫn một mực xuất hiện sau đầu mình kia, chạm vào đôi mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm về hướng ngược lại với hắn.

Trong nháy mắt, dường như vừa có một chất lỏng lạnh lẽo dính lên bàn tay.

"Cô ấy đã chết, cô ấy đã chết rồi."

Mà cũng chính tại khoảnh khắc này. một âm thanh rên rĩ tựa như chủ nhân của nó đang phải kiềm nén áp lực lớn lao đến mức tận cùng, tựa như tiếng kêu ai oán của một con thú nhỏ đầy rẫy bi thương, vang lên từ sau đầu hắn, một mực quanh quẩn giữa phòng học này.

Bên trong âm thanh kia tràn ngập nỗi thống khổ và hận thù vô tận.

Ngay khi giọng nói ấy vang lên, toàn bộ những con quỷ ảnh đang đứng đầy bên trong phòng học, lập tức trở nên kích động, chúng rít gào một tiếng, rồi điên cuồng lao thẳng về phía Lâm Ân.

Nhưng Lâm Ân không hề động đậy, hắn vẫn hướng ánh mắt sâu kín của mình, nhìn thẳng về phía trước, trong khi từng nhánh xúc tu trên người lập tức nổ bắn ra ngoài, gắt gao ngăn cản những quỷ ảnh kia ở bên ngoài.

"Cô ấy chính là mỏ neo trong tim cậu?"

"Tuy bình thường, hai người không có gặp gỡ nhiều, tuy bình thường, hai người chẳng mấy khi trò chuyện cùng nhau, nhưng ở bên trong ngôi trường giống như địa ngục ấy, có lẽ cô bé kia đã sớm đã trở thành người mà cậu gửi gắm toàn bộ hy vọng và tình yêu thương rồi."

Càng nghe hắn nói, khuôn mặt đằng sau đầu càng trở nên thống khổ, càng trở nên bi ai không thôi.

Lâm Ân nhắm hai mắt lại.

Hắn có thể hiểu được.

Trong hoàn cảnh đầy rẫy tuyệt vọng và thống khổ, cứ một mực bủa vây bốn phía, kể cả khi đó chỉ là một chút ân trạch nho nhỏ... cũng có thể khiến cậu thiếu niên này gắt gao gìn giữ, cẩn thận ghi khắc trong tim.

Bởi vì gần như… đó chính là ánh sáng duy nhất dành cho cậu ấy rồi.

Có lẽ đối với cô bé kia, đó chỉ là một hành động nho nhỏ, xuất phát từ tấm lòng nhân ái, muốn đứng lên bảo vệ kẻ yếu thế mà thôi, nhưng đối với thiếu niên này, đó lại là tất cả.

Mà bất cứ ai cũng vậy thôi, không một người nào cho phép kẻ khác gây thương tổn tới ánh sáng duy nhất trong lòng mình...

Có thể nói, thiện ý của cô bé kia đã mang đến hi vọng cho cuộc đời của cậu ấy, nhưng đồng thời, chính nó cũng là điểm mấu chốt, đẩy cậu ấy đi về hướng cực đoan.

Hóa ra khuôn mặt đằng sau đầu Lâm Ân, không chỉ ẩn chứa con “Quỷ” ấy, nó cũng ẩn chứa cả Uông Đào, nhân vật mà hắn đang đóng vai kia.

Mà ánh mắt luôn nhìn về phía sau của đối phương lại nói lên rằng, cậu ấy hoàn toàn không muốn đối mặt với tương lai đã phát sinh kia.

Cậu ấy đã tự băng kín bản thân lại, đã tự ép bản thân phải luôn luôn nhìn về phía sau, bởi vì ít nhất là trước khi cậu ấy chân chính biết được chân tướng của mọi chuyện, cô bé kia vẫn còn sống sót.

Cô ấy chính là "Mỏ neo trong tim" mà mẹ Uông Đào từng nhắc tới.

Có lẽ cô bé ấy chính vì một chút ký thác mỏng manh, một chút khát vọng níu kéo khiến cho cậu ấy không muốn triệt để rơi vào hắc ám, không muốn khuất phục trước hiện thực…

Cũng có lẽ đó là một tia... chấp niệm... khiến cho cậu ấy thà chết vẫn muốn giữ mãi hình ảnh của cô bé ấy ở trong lòng mình…

Mà mỏ neo trong tim cậu ấy, cũng chính là chiếc chìa khóa của Lâm Ân.

Bình Luận (0)
Comment