Cứ như vậy, ánh sáng màu trắng kia một mực kéo dài liên tục suốt mấy phút đồng hồ, khiến cho quan chủ khảo không thể không vội vàng đóng khung hình ảnh trước mặt lại.
Một đám học viên đều tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn lên màn hình ấy.
"Giáo quan, vừa rồi là chuyện gì đã xảy ra? Là tự căn phòng ấy phát sáng ư?"
Quan chủ khảo xoa xoa con mắt, nhíu mày nói: "Không phải, hình như đó là một loại năng lực của cậu ấy, nhưng rõ ràng cậu ấy đã lấy được chiếc chìa khóa kia rồi, thời gian cũng sắp đến, cậu ấy còn ở lại chỗ này làm gì chứ?"
Bởi vì đó thực sự chỉ là một kịch bản mà thôi.
Dù cậu ấy thực sự có thể thay đổi hướng đi của kịch bản, thế thì đã làm sao?
Câu chuyện vẫn chỉ là câu chuyện thôi mà?
Trong lòng quan chủ khảo đang nóng như lửa đốt, bởi vì nửa giờ sắp hết rồi, nếu cậu ấy vẫn còn ở lại bên trong căn phòng kia, có nghĩa là cậu ấy không thể vượt qua khảo hạch lần này.
Nhưng gã lại tuyệt đối không thể ngồi yên mặc kệ một hạt mầm tốt như vậy trượt khảo hạch này được!
Quan chủ khảo không ngừng đi qua đi lại khắp căn phòng, giống như kiến bò trên chảo nóng. Ông ấy rất muốn làm một điều gì đó, nhưng tiếc là bản thân không thể can thiệp vào được.
...
Mà giờ khắc này, ở bên ngoài đại sảnh thí luyện.
Độ Nha đang ngồi trên ghế, vừa chờ đợi vừa mỉm cười nói chuyện phiếm cùng một cô bé Arakkoa, đột nhiên lại nhìn thấy ở bên ngoài cánh cửa, có mười mấy Dạ Y cũng đeo mặt nạ mỏ chim giống hệt bọn họ, trực tiếp đẩy cửa ra, nhanh chóng đi vào bên trong đại sảnh.
Mà trước ngực vị Dạ Y dẫn đầu kia có điêu khắc hoa văn tám cây thập tự.
Độ Nha lập tức chấn động toàn thân.
Bởi vì ở bên trong thành Hắc Dạ này, hoa văn chữ thập tượng trưng cho công huân.
Mà ngoại trừ Dạ Y cấp nguyên lão là chín đại chữ thập, bát tự công huân gần như là cấp bậc cao nhất mà những Dạ Y như bọn họ có thể đạt tới.
Vẻ mặt Độ Nha lập tức trở nên ngưng trọng, gã nhanh chóng đứng lên.
Ở thời điểm, tất cả những dạ y đang có mặt bên trong đại sảnh này, trông thấy vị Dạ Y dẫn đầu kia, tất cả cũng vội vàng đứng lên, lễ phép chào hỏi vị nguyên huân này (người có công trạng rất lớn).
"Thật có lỗi, đã làm chậm trễ công việc của mọi người rồi." Bên dưới chiếc mặt nạ mỏ chim của vị Dạ Y kia chợt vang lên một giọng nói trầm thấp, tang thương.
Ông ta lập tức tháo xuống chiếc mặt nạ mỏ chim trên đầu xuống, để lộ ra một gương mặt trung niên Nhân tộc với mái tóc bạc đầy vẻ tang thương, nghiêm túc nói: "Có ai biết hiện giờ là vị học viên nào đang tiến hành khảo hạch hay không?"
Vào lúc này, tại căn phòng đang tiến hành khảo hạch bên trong đại sảnh thí luyện, quan chủ khảo vừa nôn nóng nhìn thời gian, đáy lòng vẫn nóng như lửa đốt, không ngừng đi qua đi lại.
Bởi vì căn phòng ảo tưởng mới truyền thông tin cho gã, biểu hiện vẫn như cũ, số bốn vẫn còn dừng lại bên trong tràng cảnh thứ hai.
Chỉ còn hai phút cuối cùng.
Nếu cậu còn
"Rốt cuộc là cậu ấy đang vướng víu chuyện gì chứ?" Trong lòng quan chủ khảo lo lắng không thôi.
Ngay tại thời điểm lòng gã đang nóng như lửa đốt, đột nhiên một bên vách tường của đại sảnh chợt phát sinh dao động hệt như mặt nước bình thường gợn sóng, sau đó chậm rãi mở ra.
Quan chủ khảo có chút nhướng mày, nhìn tên thuộc hạ của mình vốn đang ở bên ngoài nhanh chóng chạy vào bên trong, quát hỏi: "Làm sao vậy? Cậu có biết quy định hay không? Trong lúc khảo hạch được tiến hành tại căn phòng ảo tưởng, ngoại trừ quan chủ khảo và những học viên, bất cứ ai cũng không được tự ý bước vào."
Người thủ vệ kia liếc mắt nhìn mấy học viên xung quanh kia một cái, sau đó nhanh chóng đi tới trước mặt quan chủ khảo, thấp giọng thì thầm bên tai gã vài câu.
Nghe xong những lời thuộc hạ của mình nói, sắc mặt quan chủ khảo lập tức biến đổi.
Một vị bát tự nguyên huân?
Điều này làm sao có thể?
"Mau! Mau mời vị tiền bối kia tiến vào." Gã lập tức đi ra bên ngoài nghênh đón.
Phải biết rằng ở bên trong thành Hắc Dạ của bọn họ, nhân vật như vậy cực kỳ hiếm hoi, chỉ sợ cả một đoàn thể cũng không vượt quá hai mươi.
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, lại có thể làm kinh động tới vị kia, khiến đối phương đại giá quang lâm đến nơi này?
Phải biết rằng, nhân vật như vậy cực kỳ ít xuất hiện trước mặt công chúng, chỉ khi một khu vực nào đó bên trong thế giới hắc ám này gặp phải một tình huống cực kỳ khó xử lý, chủ mẫu mới cân nhắc đến chuyện kêu gọi bọn họ ra tay.
Bình thường bọn họ tuyệt đối là một đám Thần Long thấy đầu không thấy đuôi.
Đừng nói là gặp mặt, thậm chí có Dạ Y đến lúc chết đi, cũng không có cơ duyên được trông thấy một vị nguyên huân cấp bát trở lên như bọn họ.
"Giáo quan, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Nhóm học viên tỏ vẻ ngạc nhiên vô cùng, lập tức mở miệng hỏi han.
Quan chủ khảo nhanh chóng bày ra tư thế nghiêm túc, sống lưng thẳng tắp, ngưng trọng nói: "Vừa có một vị đại nhân vật đến đây, một chút nữa khi đối phương bước vào, mọi người nhớ phải tỏ thái độ lễ phép một chút cho tôi. Đó là một vị bát tự nguyên huân, là một trong số những Dạ Y đỉnh cấp nhất thành Hắc Dạ chúng ta. Mấy người có thể gặp được ông ấy là thiên đại vận khí rồi!"
Lời này vừa nói ra, tất cả những học viên xung quanh đều lộ vẻ mặt chấn động.
Bọn họ lập tức xếp thành hàng, không dám có một chút chậm trễ nào.
Người sắp tới là một trong số những Dạ Y đỉnh cấp nhất thành Hắc Dạ?
Điều này...
Điều này làm sao có thể!
Vì sao một tồn tại khủng bố như vậy lại đi đến đại sảnh thí luyện của đám Dạ Y thực tập như bọn họ?
Là tới thị sát công tác sao?
Nhưng xem sắc mặt giáo quan hiển nhiên gã cũng cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.
Như vậy, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì chứ
Bọn họ cũng không phải chờ đợi quá lâu, đại khái là chừng mười mấy giây sau, bên trong luồng sóng gợn đi thông với bên ngoài, đã xuất hiện từng bóng người cao lớn mặc áo da, đeo mặt nạ mỏ chim.
Vị Dạ Y dẫn đầu có một mái màu xám trắng, khuôn mặt cương nghị, trên người mang theo một loại khí trường hiền hoà nhưng không giận tự uy.
Ngay sau khi trông thấy những hoa văn chữ thập được khắc trước ngực đối phương, toàn bộ những học viên xung quanh đều chấn động.
Chẳng lẽ ...
Vị này chính là tồn tại bát tự nguyên huân trong miệng giáo quan?
Một Nhân tộc?
Bát tự nguyên huân hiểu nôm na là người có công lớn, đạt tới cấp bậc tám cây thập tự