Lâm Ân vội vàng xoay người, lập tức trông thấy một ngồi thiếu niên mười mấy tuổi đang ngồi bên cạnh mình.
Giống như thiếu niên vốn đang chìm trong biển lửa hừng hực lửa, vẫn đưa ánh mắt lạnh lùng mà chăm chú nhìn vào màn đồ sát kia…
Lại giống như con quái vật trống rỗng mà đau đớn, một mực quỳ rạp xuống phía trước bộ thi thể cô bé ấy, gắt gao nắm chặt bàn tay thối rữa kia, vĩnh viễn cũng không có ý định buông tay…
Lúc này, cậu ấy quay đầu qua, nhìn về phía Lâm Ân, con ngươi lóng lánh như ánh sáng chiếu xuống mặt nước trong, dịu dàng thanh nhã.
Cậu ấy rất bình thường, không cao lớn, cũng tương tự như những người bạn học đồng trang lứa vẫn vui vẻ đi qua đi lại quanh người chúng ta mỗi ngày.
Cậu ấy có hình thể bình thường, thậm chí còn có chút gầy yếu, nhưng Lâm Ân chỉ liếc mắt một cái đã biết, cậu ấy chính là nhân vật chính trong kịch bản này, cậu ấy chính là Uông Đào, cũng chính là nhân vật hắn đang đóng vai kia.
“Đây, rốt cuộc đây là..." Lâm Ân thoáng do dự một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được, khẽ mở miệng hỏi han.
Uông Đào lại quay đầu đi, ngồi từ phía xa xa ngắm nhìn bóng dáng cô bé đang ngồi ở dãy đằng trước kia, rồi nhắm hai mắt lại, thấp giọng nói: "Đây là một cảnh tượng từ rất lâu trước đây, nó vẫn luôn khắc sâu trong ký ức của tôi, rất nhiều chuyện đã trở nên mơ hồ, chỉ có duy nhất một khoảnh khắc này là vĩnh viễn, khiến cho tôi không cách nào quên đi được."
Lâm Ân lặng lẽ nhìn thiếu niên bên cạnh mình. Sau đó, hắn cũng quay đầu, cũng nhìn về phía cô bé đang ngồi dãy trước kia.
Yên tĩnh mà an bình.
Bóng dáng cô bé kia duy mỹ giống như một bức họa.
Một bức họa tuyệt đẹp làm người ta không thể dứt bỏ mộng cảnh này.
Uông Đào ngẩng đầu lên, trước mắt nhòa đi, chan chứa tang thương.
"Đây chính là quá khứ? Nếu quá khứ chỉ gợi lên trong lòng những ký ức thống khổ, người ta sẽ làm mọi cách, sẽ liều mạng mà quên nó đi, nhưng … khi những ký ức kia là kỉ niệm tốt đẹp, nó sẽ không ngừng được sưu tầm, góp nhặt lại, sau đó liên tục xuất hiện đi xuất hiện lại trong đầu."
Nói đến đây, cậu ấy quay đầu, hiền hòa nhìn về phía Lâm Ân, nói: "Cám ơn."
"Cám ơn anh vì đã giúp tôi trở lại thời khắc này, kể cả khi nó chỉ là một khắc ngắn ngủi thôi, vậy cũng đủ rồi."
Lâm Ân thoáng cau mày, hắn cũng ngồi xuống, nhìn sâu vào mắt cậu ấy hỏi: "Nói như vậy, có nghĩa là … năng lực đó của tôi vốn không hề thành công?"
Uông Đào ngẩng đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười, sau đó nhẹ lắc lắc đầu: "Đó là một loại năng lực nào đó có thể tái hiện lại quá khứ, đúng không? Kỳ thật, anh cũng sớm biết được đáp án rồi đó. Suy cho cùng, nơi này vốn là một vở kịch, mặc dù anh có cố gắng như thế nào, cũng không thể thay đổi được."
"Nhưng trong mười phút thời gian này, tôi lại có thể mãnh liệt cảm nhận được anh thực sự rất muốn bù đắp lại một phần tiếc nuối ấy cho tôi, nên tôi mới muốn cảm tạ anh."
Cậu ấy nói xong, chợt vươn tay, mỉm cười vỗ vỗ bả vai Lâm Ân: "Tuy tiếc nuối thực sự khó có thể bù đắp lại, nhưng ở bên trong hiện thực, tôi đã bước lên một con đường đầy ắp hy vọng rồi. Tôi và anh giống nhau, tôi cũng đang cố gắng chữa trị thương tổn cho những người khác."
"Kể cả khi đó chỉ là một khắc."
(Một khắc ở đây bằng 15 phút)
...
Bên ngoài, tất cả mọi người đều đang run rẩy nhìn về phía vị bát tự nguyên huân kia. Thậm chí cả quan chủ khảo cũng lộ ra vẻ mặt chấn động, kinh ngạc nhìn biểu cảm trên gương mặt đối phương, một câu cũng nói không nên lời.
Bởi vì...
Bởi vì gương mặt của thiếu niên tên Uông Đào trên khung hình ảnh kia, giống như đúc với gương mặt của vị tiền bối đang đứng trước mắt bọn họ.
Chỉ khác là ông ấy có vẻ tang thương hơn, già nua hơn mà thôi.
"Đây… đây rốt cuộc là..." Quan chủ khảo há miệng thở dốc, khó có thể che giấu vẻ kinh ngạc trong lòng.
Trung niên kia không nói gì cả, ông ấy chỉ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên đang hiện lên giữa khung hình kia, giống như đang nhìn thẳng vào quá khứ của chính mình.
Dường như trong mắt ông ấy cũng có hơi nước tràn ngập, nhưng ẩn sâu bên trong lại là vẻ tang thương, như đã trải qua thế sự xoay vần, thương hải tang điền.
Chỉ không biết từ khi nào bàn tay ông ấy càng nắm chặt thêm một chút.
...
Lúc này ở bên trong phòng học, có hai người vẫn song song ngồi ở chỗ kia, cảm nhận cơn gió nhẹ ấm áp từ ngoài cửa sổ bay vào.
Bên trong con ngươi của Lâm Ân phản chiếu gương mặt của Uông Đào, hắn nhẹ giọng nói: "Cậu muốn nói, cậu đã thoát khỏi vòng tuần hoàn kia, cũng như thoát khỏi tay con ma quỷ đó?"
Uông Đào gật gật đầu, mỉm cười nói: "Đúng vậy."
Nhưng đó cũng không phải một đoạn ký ức vui vẻ.
Sau màn đại đồ sát ấy, con ma quỷ và cậu ấy, đã chịu ảnh hưởng của lời nguyền do mẹ cậu ấy lưu lại, rồi cùng bị nhốt bên trong một vòng lặp thời gian.
Vô số những vòng tuần hoàn chết chóc, không ngừng lặp đi lặp lại.
Theo đó, hận ý và oán khí cũng không ngừng được tích tụ, không ngừng thay đổi trở nên càng ngày càng kịch liệt.
Mãi cho đến lúc oán khí và hận ý được tích tụ đến một điểm tới hạn nào đó, bọn họ, bao gồm cả cái phòng học kia, cùng với toàn bộ những Oán Linh trong đó, cùng nhau bị kéo vào thế giới hắc ám này.
Uông Đào ngẩng đầu, nói: "Tôi cũng may mắn, bởi vì sau khi bị kéo vào thế giới này không lâu, tôi đã gặp một vị tiền bối Dạ Y của thành Hắc Dạ."
"Trong lúc vô tình, vị tiền bối kia bị cuốn vào vòng tuần hoàn chết ấy, nhưng vì đối phương vốn là người ngoài cuộc, cho nên ảnh hưởng của nó đối với ông không quá lớn. Vốn ông ấy hoàn toàn có thể rời đi, nhưng ông lại không làm vậy. Ông ấy đã dùng hết thảy những phương pháp mình biết được để xóa bỏ lời nguyền do mẹ tôi để lại. Ông ấy muốn cứu chuộc tôi, cũng muốn thanh tẩy oán hận trong lòng tôi, cho nên vẫn một mực cố gắng không ngừng nghỉ."
Nói tới đây, cậu ấy cúi đầu, chậm rãi nắm chặt hai tay: "Nhưng ông ấy không quá mạnh. Dưới ảnh hưởng của oán hận lũy kế, gần như hình chiếu của con ma quỷ kia đã đủ để nghiền ép ông ấy rồi."
"Nhưng ông ấy vẫn không muốn rời đi..."