Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 406 - Chương 406: Ngươi Dám Lừa Gạt Ta?

Chương 406: Ngươi Dám Lừa Gạt Ta? Chương 406: Ngươi Dám Lừa Gạt Ta?

"Thái Thản tộc đã diệt vong. Hiện giờ, ở bên trong thế giới hắc ám này, cũng chỉ còn sót lại ba tộc nhân của Thái Thản mà thôi. Ngươi không cần nói ta cũng biết, cô bé đã đính hôn với ngươi chính là nữ nhi của hai vị kia rồi!"

Lâm Ân ngẩn ra, lập tức trố mắt nói: "Ách... Nếu ba tộc nhân trong lời ngài nói là gia đình Kẻ Săn Đầu kia, thì đúng rồi..."

【 đinh! Độ khiếp sợ của ??? đối với ngươi +10】

【 đinh! Độ khiếp sợ của ??? đối với ngươi +10】

"Nhưng nàng mới năm tuổi!" Âm thanh kia lộ rõ vẻ kinh hãi.

Lâm Ân đưa tay ôm trán, nói: "Ba nghìn linh năm tuổi..."

"Vu Thần là gì của ngươi?" Âm thanh kia lại có chút do dự hỏi.

Lâm Ân toát mồ hôi nói: "Xem như là bác gái đi... Chúng ta chỉ quen biết sơ sơ thôi..."

"Thế Chiến Thần là gì của ngươi?" Âm thanh kia lập tức đổi tông, trở nên hùng hổ doạ người.

Lâm Ân vừa nghe tới danh hiệu này, trong đầu lập tức hiện lên thông tin mình từng nghe được. Hắn còn nhớ khi còn sống đại ca của mình chính là Chiến Thần của Thái Thản nhất tộc.

Lâm Ân khụ khụ hai cái, nói: "Coi là đại ca kết bái đi..."

Ông —— Không khí trong điện thờ lập tức chìm vào một mảnh yên tĩnh.

Cả hai tên thủ vệ trước cửa đều đờ đẫn đứng yên, (꒪Д꒪) một câu cũng nói không nên lời.

"..."

Im lặng hồi lâu, đột nhiên giọng nữ ở bên trong hắc ám kia lại có chút do dự mở miệng: "Hắn trở thành đại ca ngươi? Thê tử của hắn là bá mẫu ngươi? Mà nữ nhi của hắn lại là vị hôn thê của ngươi?"

Lâm Ân cũng không khỏi đau đầu nhức óc với mớ bòng bong này (;OдO), hắn có chút bất đắc dĩ nói: "Tuy mối quan hệ trong này hơi rối loạn một chút, nhưng đại khái là như vậy."

Hóa ra bọn họ có quen biết nhau!

Nói cách khác, Dạ Y chủ mẫu này có quen biết với người một nhà Tiểu Tiểu!

Như vậy, hắn có được coi là một nửa người quen và thân thích với đối phương hay không ta?

"Ngươi dám lừa gạt ta?" Không một dấu hiệu báo trước, đột nhiên giọng nói vẫn vang lên từ trong hắc ám kia, chợt biến thành âm lãnh.

Lâm Ân cũng lập tức cảm nhận được sự thay đổi đến chóng mặt này, bởi vì mảnh quang mang ấm áp dào dạt vẫn đang bao phủ trên người hắn vừa nhanh chóng đổi thành rét lạnh thấu xương.

Bên tai hắn cũng không ngừng vang lên những tiếng nhắc nhở.

【 đinh! Độ nguy cơ đạt 50%! 】

【 đinh! Độ nguy cơ đạt 80%! 】

【 đinh! Cảnh báo! Cảnh báo! Độ nguy cơ 96%! 】

Mắt thấy luồng sát ý và lãnh ý kia càng ngày càng trở nên đậm đặc, Lâm Ân lập tức ngẩng đầu lên, nghiêm túc mở to mắt giải thích với đối phương: "Không có! Tuyệt đối không có! Nếu ngài không tin, ở đây tôi có phương thức liên hệ với người một nhà đại ca, bất cứ lúc nào ngài cũng có thể đến Thị Giới xác nhận chuyện này cùng tôi!"

"Nếu trong những lời tôi nói có một câu dối trá, nguyện trời giáng ngũ lôi oanh!"

Nhưng thật hiển nhiên, hiệu quả của lời thề thốt này cũng không có quá nhiều tác dụng. Bởi vì ánh mắt âm lãnh kia vẫn đang nhanh chóng hạ nhiệt độ.

Lâm Ân cắn răng một cái, vào thời khắc này, hắn cũng không để ý được nhiều như vậy!

Trong nháy mắt sau, hắn trực tiếp lấy ra nửa cái răng khổng lồ đã bị gãy từ bên trong không gian hệ thống, rồi gian nan ôm nó vào trong ngực, cắn răng nói: "Ngài không tin lời nói của tôi, vậy có cái này, ngài đã tin chưa? Đây là nửa chiếc răng sữa đã thay của vị hôn thê, phi! Của Tiểu Tiểu! Ngài nói xem, người bình thường có thể cất giữ một thứ riêng tư như vậy hay không?"

"..."

Không gian tạm thời yên tĩnh trở lại.

Lâm Ân có thể rõ ràng cảm nhận được ánh mắt kia vừa rơi xuống nửa chiếc răng trong lòng hắn. Khí tức cấp căn nguyên vô cùng rõ ràng không ngừng tản ra từ trên đó.

Nếu vị chủ mẫu kia thật sự quen biết gia đình Tiểu Tiểu, nhất định bà ta sẽ nhận ra khí tức này.

Xung quanh vẫn chìm trong một mảnh im lặng.

May mắn, nhiệt độ bên trong vầng hào quang đang chiếu rọi lên người Lâm Ân không còn giảm xuống nữa, hắn vừa âm thầm buông lỏng một hơi, coi như đã ngăn cản được một hồi tai nạn rồi.

Đến đây, hắn chợt ngẩng đầu, thật cẩn thận dò hỏi: "Xin hỏi chủ mẫu ngài là..."

Hồi lâu sau, giọng nữ vĩ đại mà lạnh nhạt kia lại một lần nữa vang lên trong đại điện: "Ta là mối tình đầu của tên phụ thân đáng chết kia."

Lâm Ân: "!!!"

Giờ khắc này, Lâm Ân thật sự kinh hoảng rồi.

Hắn lập tức theo bản năng cho rằng chủ mẫu đang nói đùa với hắn, nhưng thật hiển nhiên, đây là một chuyện hoàn toàn không có khả năng.

Bởi vì cả về thân phận lẫn cách nói chuyện bình thường, vị tồn tại này chẳng cần phải đùa giỡn với hắn làm gì.

Nhưng... mối tình đầu của Thái Thản đại ca?

Chuyện này quá bất bình thường rồi!

Hơn nữa... thực sự nhét được vào hả?

Cùng lúc này, ở bên cạnh cánh cửa lớn ngoài kia, hai tên thủ vệ đều lộ rõ vẻ mặt ngạc nhiên đến ngơ ngác (? Д? ), bọn họ cứ một mực ngây dại đứng ở nơi này, giống như hai pho tượng.

Thậm chí, để chứng minh cho sự kinh ngạc quá mức của mình, hai kiện vũ khí trong tay bọn họ còn “Loảng xoảng đương” trực tiếp rơi thẳng xuống đất.

Bọn họ có cảm giác... hình như đây không phải chuyện mà mình nên nghe được…

Lâm Ân khẽ xoa xoa huyệt Thái Dương, cau mày nói: "Thật có lỗi, chủ mẫu đại nhân, mối quan hệ nói hơi loạn một chút, xin ngài chờ tôi loát, loát dữ liệu..."

Giọng nữ lạnh nhạt kia lại một lần nữa vang lên bên trong hắc ám.

"Được rồi, không cần loát, ta không ngờ ngươi lại có thể tiếp xúc được với bọn họ. Hiện giờ, ta còn rất nhiều chuyện đang muốn hỏi ngươi, bước lại gần chỗ ta đi."

Lâm Ân mở lớn hai mắt, lập tức theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua hai người thủ vệ còn đang ngây dại đứng gần cánh cửa với gương mặt đầy hỏi chấm mông lung (? Д? ), bất đắc dĩ, đành phải ôm theo cõi lòng vô cùng không tình nguyện, đi từng bước về phía hắc ám trước mặt.

Tuy chuyện vị chủ mẫu này và Thái Thản đại ca có quen biết nhau, đúng là một niềm vui ngoài ý muốn với hắn, nhưng hai từ "Mối tình đầu" này vừa xuất hiện lập tức mang đến cho hắn một loại cảm giác khó tả, như thể đó chính là điềm báo trước một chuỗi những sự kiện không hay ho gì sắp ập đến với mình.

Hơn nữa nghe giọng điệu vừa rồi, hiển nhiên giữa vị chủ mẫu này và Thái Thản đại ca đã từng phát sinh một chút xung đột không nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment