"Bớt nói mấy lời nịnh nọt ở trước mặt ta đi!" Thiên Sứ Treo Ngược Mình nhắm hai mắt lại, bắt đầu mở miệng nói: "Ta có lời muốn hỏi ngươi, tốt nhất là ngươi hãy trả lời cho chi tiết vào, nếu trong miệng ngươi có nửa câu dối trá, hôm nay ngươi đừng hòng thoát khỏi cánh cửa kia."
Lâm Ân trấn định nói: "Yên tâm đi, chủ mẫu, ưu điểm lớn nhất của tôi chính là thành thật, từ nhỏ đến lớn chưa từng nói dối một câu nào."
Thiên Sứ Treo Ngược Mình không thèm nhìn hắn, lập tức nheo mắt lại, mở miệng, nói: "Ngươi đã quen biết người một nhà bọn họ như thế nào? Trạng thái hiện giờ của bọn họ ra sao? Bọn họ có thoát được nguyền rủa của thế giới này hay không?"
Lâm Ân ngẩn ra, chỉ có thể lần lượt trả lời từng câu một.
Hắn cũng không định giấu giếm gì, bởi vậy sau khi hệ thống lại tin tức, hắn bắt đầu kể cho bà ấy nghe quá trình mình quen biết Tiểu Tiểu, sau đó bị hiệp hội Ma Nhân theo dõi như thế nào, tiếp đến là toàn bộ những tình huống phát sinh khi gặp được cha mẹ của Tiểu Tiểu, từng chút từng chút một tỉ mỉ rõ ràng, bày ra trước mặt vị thiên sứ kia.
Hơn nữa, những thứ này cũng chẳng cần phải giấu giếm làm gì.
Cứ như vậy, liên tục nói suốt nửa giờ, Lâm Ân mới khoanh chân ngồi dưới đất, lấy một các cốc giữ nhiệt từ trên người ra, làm một ngụm, sau đó dựng thẳng một ngón tay lên, nghiêm túc nói:
"Bẩm chủ mẫu, chuyện này chính là như vậy, tuy nghe vào tai sẽ cảm thấy khá là bất thường, nhưng đó là toàn bộ sự thật."
Thiên Sứ Treo Ngược Mình nghe xong những lời hắn nói, lại có chút do dự đưa mắt nhìn qua, mở miệng dò hỏi: "Ngươi vừa nói, ngươi đã dùng một loại năng lực nào đó của mình, tạm thời làm suy yếu nguyền rủa trên người tên Thái Thản kia, khiến cho hắn khôi phục lại tỉnh táo?"
Lâm Ân nhắm mắt lại, gật đầu nói: "Đúng vậy, nhưng thực lực của tôi vẫn quá nhỏ yếu, lúc ấy chỉ có thể làm suy yếu được 15%, mà thiếu chút nữa đã đi tong cái mạng nhỏ của mình rồi."
Trong mắt Thiên Sứ Treo Ngược Mình lộ ra một tia kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Lâm Ân cũng có chút thay đổi, trở nên mờ mịt, khó mà đánh giá được.
Bà ấy lại một lần nữa nheo mắt, nhìn thấy kỹ Lâm Ân, như thể muốn nhìn thấu hắn.
Bởi vì bà ấy hiểu rất rõ về sự đáng sợ của thứ nguyền rủa vẫn một mực bao phủ lên người của gia đình Thái Thản, thậm chí nó chỉ mạnh hơn chứ không hề thua kém loại nguyền rủa vẫn ngày ngày tra tấn bà.
Bởi vì thứ kia tượng trưng cho tra tấn, trói buộc, vĩnh sinh, hỗn loạn và thống khổ.
Mà bà ấy đã tìm thật nhiều năm trên thế giới này rồi, nhưng vẫn không tìm được bất cứ phương pháp gì có thể làm giảm bớt hoặc giải trừ những loại nguyền rủa này.
Nhưng thiếu niên trước mặt lại nói, hắn có thể...
Nói đùa gì vậy!
Có điều… dựa theo những gì hắn miêu tả, dường như tính cách của hai người vừa được nhắc đến kia, lại giống như đúc với hai người trong ấn tượng của bà ấy.
Loại chuyện này tuyệt đối không thể bịa đặt vô căn cứ được.
Nói cách khác, đúng là thiếu niên này đã tìm hiểu rất sâu về nguồn gốc của gia đình Thái Thản nọ.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Thiên Sứ Treo Ngược Mình lại trở nên có chút do dự.
Lâm Ân nghiêm túc nâng chiếc kính một mắt lên, nói: "Chủ mẫu, tôi khẳng định là mình không hề nói dối. Hơn nữa, chẳng phải trước đó, tôi đã nói rồisao? Nếu không tin, ngài có thể theo tôi đến Thị Giới, tôi có lập một nhóm trò chuyện, mấy người Thái Thản đại ca đều ở trong đó cả."
Thiên Sứ Treo Ngược Mình do dự một chút, lại hỏi: "Nhóm trò chuyện?"
Lâm Ân khụ khụ hai cái, nói: "Đã làm chủ mẫu chê cười rồi, tuy phương thức này hơi thấp kém, nhưng cũng coi như tiện liên lạc. Nói cho cùng, tôi vốn không phải tồn tại mạnh mẽ gì cho cam, cũng không thể chờ đến lúc gặp chuyện lại dùng đến phương thức viết thư tay nhờ người chuyển đi được?"
Thiên Sứ Treo Ngược Mình nghe vậy, thoáng im lặng một lát, sau đó bà mở to đôi mắt màu vàng của mình, nói: "Được, chúng ta cùng đi Thị Giới, nếu ngươi nói dối, ngươi có biết hậu quả sẽ như thế nào hay không?"
Trong nháy mắt, ở thời điểm Lâm Ân còn chưa kịp phản ứng lại, một vầng hào quang màu vàng chói lòa đã từ trong mắt vị thiên sứ kia, bắn thẳng ra ngoài, trực tiếp bao phủ lấy hắn.
Ý thức chuyển thành ngẩn ngơ, không rõ.
Mọi chuyện chỉ kéo dài một thoáng, ngay tại thời điểm Lâm Ân lại một lần nữa mở to hai mắt, hắn chợt phát hiện mình vẫn đang ngồi tại chỗ, xung quanh vẫn là một mảnh hắc ám mênh mông vô bờ, giống như hết thảy đều không phát sinh một chút biến hóa nào cả, chỉ có duy nhất một điểm khác biệt, chính là toàn bộ những sợi xiềng xích vốn phủ kín xung quanh, đều biến mất cả rồi.
Lâm Ân lập tức đứng lên.
【 đinh! Ngươi bước vào khu vực số 87331 bên trong Thị Giới. 】
Lâm Ân vội vàng đưa mắt nhìn xuống thân thể của chính mình, quả nhiên… bản thân đã thay đổi trở thành dạng tồn tại ở bên trong Thị Giới, hư ảo như linh thể, phía trên cánh tay cũng xuất hiện phù văn màu lam kia.
Trong lòng hắn có chút kinh ngạc.
Là vị Thiên Sứ Treo Ngược Mình nọ đã kéo hắn vào bên trong Thị Giới?
"Ngươi đã đến rồi?" Ngay sau đó, trong mảnh hắc ám phía trước truyền đến một giọng nữ lạnh nhạt.
Lâm Ân lập tức đưa mắt nhìn về phía kia. Gần như chỉ trong phút chốc, cả tòa điện thờ hắc ám đều bị một mảnh quang mang màu vàng chiếu sáng lên.
Và hình ảnh phản xạ trong con ngươi của hắn chính là sáu đôi cánh chim màu vàng khổng lồ. Mà ngay bên trong mảnh quang mang thánh khiết cùng với sáu đôi cánh chim kia, một vị Nữ Thần với mái tóc vàng trên đầu, với bộ trường bào màu trắng trên thân, với vầng sáng thần thánh lơ lửng trên đỉnh đầu, vừa chậm rãi đáp xuống trước mặt hắn.
Cẳng chân thon dài, mũi chân chậm rãi chạm xuống đại địa, dung mạo hoàn mỹ giống như một tác phẩm nghệ thuật nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Lâm Ân lập tức trở nên kinh hoảng.
Thiên sứ!
Đây cmn mới là thiên sứ hàng thật giá thật nha!
Thiên Sứ Treo Ngược Mình vừa chậm rãi rơi xuống đất, đã dùng vẻ mặt không biểu cảm nhìn hắn, nói: "Ngươi đừng có tỏ ra kinh ngạc như thế, nơi này là Thị Giới, đương nhiên là ta có thể tự do mà điều chỉnh hình tượng của mình rồi."
Lâm Ân kinh dị hỏi: "Thị Giới còn có loại chức năng này?"
Thiên Sứ Treo Ngược Mình thản nhiên hỏi lại: "Ngươi không biết?"