Cái đầu Thái Thản hít sâu một hơi, "Ca ca" nghiến răng nói: "Nhưng ta nói đúng mà —— đã ở chung cả một vạn năm rồi—— muốn chạm một cái cũng không cho chạm—— trong khi đám hậu bối đã sinh tử sinh tôn ngồi chật cả sảnh đường ——mà ta, một nhi tử cũng không có—— người khác vừa nghe ta có một người bạn gái là thiên sứ, ai nấy đều hâm mộ —— nhưng hâm mộ cái (beep ——) á—— ngươi có biết, đại ca ngươi đã vượt qua một vạn năm ấy như thế nào hay không?"
"Phải dựa vào tay trái đó (〃′ 皿 `)q!"
Nghe đến đây, tay trái của Lâm Ân lập tức run lên theo bản năng.
Cái đầu Thái Thản thoáng nhìn hắn một cái rồi sâu kín nói: "Ngươi nói xem, những gì ta vừa nói có đúng hay không? Chẳng lẽ ngươi có thể chịu đựng được loại tình yêu thuần khiết về tinh thần như thế?"
Lâm Ân mở to mắt, lập tức vung tay lên nói: "Đương nhiên là không thể rồi! Nói đùa! Nếu không thể sáp sáp hai cái, thì có còn là yêu đương nữa hay không? Đại ca! Anh cứ yên tâm, về điểm này em vĩnh viễn đứng về phía anh!"
【 đinh! Độ hảo cảm của cái đầu Thái Thản đối với ngươi +30】
...
Mấy phút đồng hồ sau, cái đầu Thái Thản kia ngồi một bên, còn cái đầu Vu Thần nọ lập tức (〝 ▼ 皿 ▼) dắt theo Tiểu Tiểu, dùng xúc tu không ngừng “Ba ba ba” hung hăng quất xuống cái đầu Thái Thản, lại blah blah chỉ vào ông ấy trút xuống một đống những lời răn dạy và cảnh báo.
Lâm Ân lén lút liếc mắt nhìn khu vực bên kia một cái, không khỏi mở miệng thở dài, rồi vội vàng đưa mắt nhìn thiên sứ chủ mẫu đang siết chặt hai tay, hốc mắt đỏ bừng trước mặt, thở dài nói lời thấm thía: "Chủ mẫu à, thực sự không cần chấp nhặt với đám đàn ông đó đâu. Bọn họ đều là một lũ sinh vật nông cạn, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ là sáp sáp thôi. Hơn nữa, đã qua nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ ngài vẫn phải tức giận vì ba cái chuyện bé như hạt vừng ấy sao? Không đáng đâu!"
Thiên Sứ Treo Ngược Mình đỏ hồng hai mắt, cắn răng nói: "Ta không sai, chẳng lẽ tình yêu và sự gắn kết về mặt tâm hồn dựa trên tinh thần cao thượng, lại không bằng nhục dục thấp hèn như dã thú kia ư? Hơn nữa lúc trước, rõ ràng là hắn đã đồng ý với ta rồi, nhưng còn chưa đến một vạn năm, hắn lại nuốt lời đổi ý, đã vậy, còn muốn dùng sức mạnh pằng pằng ta!"
"Một thiên sứ bị pằng pằng rồi, có còn là thiên sứ nữa hay không? Là thiên sứ, nhất định phải vĩnh viễn duy trì thuần khiết và lý tính."
Lâm Ân chỉ biết nghe mà gật đầu như giã tỏi.
Thiên Sứ Treo Ngược Mình thoáng đưa mắt nhìn về phía hắn, sau đó sâu sắc nói: "Đó là lý do vì sao ngươi đừng có trở nên dung tục như tên khốn nạn đó? Đừng bảo là trong đầu ngươi cũng chứa đầy một đống tư tưởng xấu xa như thế nhé?"
Lâm Ân mở to mắt, lập tức vung bàn tay lên nói: "Đương nhiên là không rồi! Nói đùa! Nếu chỉ muốn sáp sáp và pằng pằng, thì mối quan hệ kia có còn là tình yêu nữa hay không? Rõ ràng tình yêu kiểu Platon mới là tình yêu hoàn mỹ nhất! Chủ mẫu, ngài cứ yên tâm, về điểm này, khẳng định là tôi luôn đứng bên phía ngài!"
【 đinh! Độ hảo cảm của Thiên Sứ Treo Ngược Mình đối với ngươi +40】
...
Tới cuối cùng, sau khi trải qua một đoạn thời gian rất dài, được nghe những người khác khổ sở khuyên nhủ và an ủi, bầu không khí giữa hai người bọn họ cũng không còn giương cung bạt kiếm nữa.
Nhưng hiển nhiên, muốn làm cho hai người này hòa bình ở chung, tuyệt đối là một chuyện cực kỳ khó khăn, gánh nặng đường xa.
Bởi vì quan hệ giữa hai người bọn họ chẳng những là mối tình đầu, còn là tình địch nữa.
Mãi sau đó, dưới tác động của hai trung gian hòa giải là Lâm Ân và cái đầu Vu Thần, tới cuối cùng hai người bọn họ cũng có thể ngồi xuống, từ từ nói chuyện rồi.
Lúc này, ngay tại quảng trường, Lâm Ân đang ngồi trên đầu Tiểu Tiểu (? w? ), đưa mắt lần lượt nhìn về phía Thiên Sứ Treo Ngược Mình lạnh lùng và cái đầu Thái Thản đang ngồi hai bên, cùng với cái đầu Vu Thần ngồi chính giữa.
Đột nhiên trong đầu Lâm Ân lại sinh ra một loại cảm giác cực kỳ hoang đường.
Bởi vì không đến một tháng trước đó, hắn vẫn còn là một tên học đồ bình thường của Tiệm Dược Tề Cưa Máu, mà tới hiện giờ, hắn lại có thể ngồi cùng một mâm với bốn tồn tại cấp căn nguyên.
Hình như... trong lúc không cẩn thận hắn lại chen vào vòng luẩn quẩn của cấp căn nguyên mất rồi...
"Ta không muốn nói gì thêm về những chuyện trước kia nữa." Thiên Sứ Treo Ngược Mình vén mái tóc vàng lên, gương mặt lạnh lùng giống hệt núi băng, mang đến cho người ta một loại mỹ cảm thần thánh, không dám khinh nhờn.
Bên trong đôi mắt màu vàng của bà phản chiếu hình ảnh của người một nhà Thái Thản, vị thiên sứ này thoáng ngừng lại một chút, sau đó lạnh lùng nói: "Mặc kệ nói như thế nào, hiện giờ chúng ta vẫn là minh hữu như cũ, điểm này sẽ không thay đổi chứ?"
Sắc thái hỗn loạn và tỉnh táo không ngừng luân chuyển qua lại trong đôi mắt của cái đầu Thái Thản, chỉ nghe ông ấy hung hăng nói: "Không phải ngươi đã tìm được phương pháp khiến cho chúng ta rời khỏi mảnh địa ngục này rồi sao? Ba ngàn năm! Chúng ta đã bị nguyền rủa trấn áp ba ngàn năm rồi!"
Thiên Sứ Treo Ngược Mình ngẩng đầu, nói: "Nếu nguyền rủa dễ dàng bị phá giải như vậy, thì lúc trước chúng ta cũng không bị địch nhân giết xuyên qua. Lại nói, kể cả chúng ta thực sự trở về được thì sẽ thế nào chứ?"
"Thái Thản các ngươi đã bị diệt tộc rồi, mười hai vị chủ thần của thế giới thần thánh chúng ta cũng chỉ còn lại duy nhất một mình ta. Người chết đã chết, tộc diệt đã diệt, trật tự đã tan vỡ, không thể thay đổi được."
Bầu không khí xung quanh chợt rơi vào im lặng.
Bên trong đôi mắt của cái đầu Thái Thản giữa không ngừng chớp động lửa giận hừng hực, nhưng lạ một điều là ông ấy vẫn chỉ ngồi yên ở đó, bởi vì ông ấy thực sự không phản bác được điều này.
Phải biết rằng, ở thời điểm đó, bọn họ còn đang hùng mạnh, còn đang ở thời kỳ đỉnh phong, vậy mà hết người này đến người khác, đều bị địch nhân dùng tư thế nghiền BwkiUPwẮ tới hủy diệt, cuối cùng là ngã xuống đến nơi này.
Càng đừng nói tới hiện tại...
Lâm Ân có chút suy tư nhìn về phía bọn họ, một lúc lâu sau, hắn thực sự không nhịn được nghi hoặc trong lòng, đã quyết định mở miệng dò hỏi: "Đại ca, chủ mẫu, rốt cuộc là ba ngàn năm trước đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại phát sinh hồi đại chiến khốc liệt ấy?"