"Lúc trước là 15%... Còn hiện giờ thì sao?" Thiên sứ chủ mẫu nghiêm túc hỏi.
Lâm Ân lắc đầu cười khổ nói: "Hiện giờ… không phải đã rất rõ ràng rồi sao? Nói cho cùng, tồn tại cấp căn nguyên cũng không phải con mèo con chó đầu đường xó chợ. Từ lần trước, sau khi từ biệt mấy người nhà đại ca, tới tận hôm nay, tôi mới gặp được một vị tồn tại cấp căn nguyên khác, cũng chính là ngươi."
Thiên Sứ Treo Ngược Mình nắm chặt hai tay, hàng chân mày xinh đẹp nhíu lại, hiển nhiên trong lòng đã có chút động tâm rồi.
"Nếu không, ngươi cũng thử một lần trên người ta đi?" Bà ấy do dự hỏi.
Bởi vì đối với bà ấy, loại chuyện này tuyệt đối là thiên đại hấp dẫn khó có thể từ chối được.
Bà ấy đã theo đuổi chuyện này suốt ba ngàn năm, cũng không thể tìm ra phương pháp làm suy yếu nguyền rủa, mà hiện tại, đột nhiên có người nói cho bà ấy biết rằng, hắn có thể làm suy yếu ít nhất là 15̀ nguyền rủa…
Nói thật, kể cả với một tồn tại vĩ đại như bà ấy, đây cũng là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Bởi vì nó tượng trưng cho hi vọng.
Mà quan trọng hơn, bà ấy khác với tên phế vật Thái Thản kia.
Trên hầu hết các phương diện tri thức, bà ấy đều cực kỳ uyên bác. Có lẽ sau khi được trải nghiệm loại cảm giác này, bà ấy có thể thông qua nó, tiện đường tìm được phương pháp bài trừ nguyền rủa toàn diện cũng nên...
Nghĩ đến đây, nhịp hô hấp của thiên sứ chủ mẫu cũng trở nên dồn dập, gấp gáp.
Lâm Ân suy nghĩ một lát, rồi ngay tại thời điểm hắn đang muốn nói chuyện, đột nhiên cái đầu Thái Thản bên cạnh hắn lập tức cười lạnh, mở ra cái miệng khổng lồ tanh hôi, nói: "Nói đùa —— hắn chính là nữ tế của ta —— dựa vào cái gì phải tới loại trừ nguyền rủa cho ngươi? Ngươi là cái gì của hắn? Trong chuyện này nhất định phải phân rõ thân sơ viễn cận!"
(Thân sơ viễn cận có thể hiểu là mối quan hệ thân thiết hay sơ giao, xa cách hay gần gũi)
Lời này vừa nói ra, Thiên Sứ Treo Ngược Mình đã lạnh lùng liếc mắt nhìn về phía ông ấy, nói: "Vậy ư? Nhưng hiện giờ hắn đã là một Dạ Y xuất sắc, mà ta chính là chủ mẫu của tổ chức Dạ Y..."
Có điều, bà ấy còn chưa kịp nói xong, đã lập tức bị một tiếng cười nhạo của cái đầu Thái Thản vang lên cắt ngang: "Chủ mẫu? Có gần bằng đại ca + nhạc phụ hay không?"
Vẻ mặt Thiên Sứ Treo Ngược Mình lập tức cứng lại.
Bà ấy nhắm hai mắt, bàn tay trắng nõn giấu trong tay áo đã "Ca ca" siết chặt, cứng lên rồi. Ở thời điểm hiện tại, bà ấy thật sự rất muốn lao tới, cho tên khốn kiêu ngạo kia một trận, cái bản mặt tiểu nhân đắc thế ấy đã làm bà hận đến ngứa răng.
Cái đầu Vu Thần tỏ vẻ bất mãn, nói: "Lão bất tử, đây chính là tỷ tỷ của ta, ngươi nói vậy là có ý tứ gì? Hơn nữa Lâm Ân cũng không phải nữ tế của một mình ngươi, hắn cũng là nữ tế của ta nữa, ngươi có thể quyết định thay nữ tế sao?"
Cái đầu Thái Thản túm lấy Lâm Ân với chiều cao không đến hai mét, đang đổ mồ hôi đầm đìa bên cạnh, mở miệng cười lạnh nói:
"Ta nói không được —— chính là không được! Hơn nữa nữ tế của ta —— dựa vào cái gì phải đi tước bỏ nguyền rủa cho bà ấy? Hiền tế à —— cứ nghe lời đại ca, đừng đi theo bà ấy—— chỗ đó của bà ấy nhiều quy định cứng nhắc lắm—— hơn nữa, sau khi bà ấy biết ngươi là nữ tế của ta —— nói không chừng sẽ lợi dụng chức quyền đi tới chèn ép ngươi—— "
"So với ở bên cạnh bà ấy, chịu quản thúc —— còn không bằng đi theo đại ca lăn lộn —— ngươi gặp ai không vừa mắt—— ngày mai đại ca lập tức lao tới xử lý đối phương cho ngươi—— ha hả —— "
Lâm Ân đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng cứ có cảm giác mình thực sự không thể nói chen vào được.
Thiên Sứ Treo Ngược Mình không nói gì, chỉ lạnh lùng chăm chú nhìn vào ông ấy, sau đó, ánh mắt bà lại rơi xuống trên người Lâm Ân, con ngươi phản chiếu gương mặt của hắn. Một lát sau, vị thiên sứ chủ mẫu này mới vươn tay về phía Lâm Ân, hỏi: "Tên thật của ngươi là Lâm Ân sao?"
Lâm Ân đổ mồ hôi đầm đìa, nói: "Đúng vậy thưa chủ mẫu."
Thiên Sứ Treo Ngược Mình nhẹ nhàng gật đầu, trấn định nói: "Nếu ngươi vẫn gọi ta là chủ mẫu, có nghĩa là ngươi rất nguyện ý trở thành một Dạ Y cứu tử phù thương."
"Đúng là ta không thể trợ giúp ngươi nhanh chóng tấn chức được, bởi vì làm như vậy là không công bằng đối với những Dạ Y khác, nhưng về sau, ta có thể cam đoan với ngươi một điều."
"Chỉ cần trong khả năng của ta, chủ mẫu có thể JPrEmXkoḗ vệ ngươi chu toàn, hơn nữa là một bác sĩ, hẳn là ngươi cũng muốn học tập càng nhiều y thuật hơn?"
Lời này vừa nói ra, trước mắt Lâm Ân lập tức sáng ngời.
Nhìn thấy ánh sáng trong mắt Lâm Ân, trong mắt Thiên Sứ Treo Ngược Mình cũng xuất hiện một chút ý cười tinh tế, nói: "Ngươi muốn học cái gì, ta đều có thể dạy ngươi được. Hơn nữa, chỉ cần ở bên trong thành Hắc Dạ, ta cũng có thể cam đoan sẽ không hạn chế ngươi bất cứ điều gì, thậm chí bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể đi tới tìm ta."
"Lâm Ân, bản thân nắm giữ tri thức và lực lượng mới là tốt nhất, tuy thực lực của tên kia cũng đủ sức che chở cho ngươi, nhưng là một nam nhân, ngươi nguyện ý vĩnh viễn sống dưới sự che chở của người khác sao?"
Không thể không nói, những lời này của bà ấy đã thực sự chạm vào tâm khảm của Lâm Ân rồi.
Hắn muốn gia nhập Dạ Y, chính vì nghe nói Dạ Y có được y thuật giỏi nhất thế giới hắc ám.
Đây là sức hấp dẫn của tri thức.
Mà cũng đúng như những gì thiên sứ chủ mẫu vừa nói, là một người đàn ông làm sao có thể vĩnh viễn sống dưới sự che chở của người khác chứ?
Mắt thấy Lâm Ân đã động tâm, cái đầu Thái Thản lập tức nổi giận xung thiên.
Đã nói đến nước này… có thể nhịn được sao?
Làm sao có thể nhịn được?
Ngay lập tức, ông ấy nhắm hai mắt lại, vươn một sợi xúc tu đến, đặt lên đầu Tiểu Tiểu, nói: "Khuê nữ, hãy thả lỏng tinh thần."
Tiểu Tiểu nghi hoặc hỏi: "Vì sao ạ?"
Nhưng Tiểu Tiểu còn chưa nói xong, cô ấy lại lập tức cảm nhận được một luồng tinh thần lực mạnh mẽ, cùng với từng vòng sáng, truyền đến từ trên xúc tu của lão cha nhà mình.
Mà cũng chính tại một khắc này, Tiểu Tiểu “lạch cạch” một tiếng, đã biến thành một tiểu Loli mặc áo ngủ, trên đầu thắt nơ con bướm.