Thiên Sứ Treo Ngược Mình cắn răng, phẫn nộ đến mức lồng ngực không ngừng phập phồng phập phồng. Nhưng tới cuối cùng, bà ấy cũng không đi sửa.
Bởi vì nếu là người khác sửa đổi, kiểu gì bà ấy cũng sẽ tức giận vô cùng, sẽ đùng đùng sửa lại, nhưng người kia vốn không phải ai xa lạ, chính là Tiểu Vu...
Nói thật, ở thời điểm nghĩ tới chuyện mình phải ở cùng một chỗ với tên khốn kia, trong lòng bà rất bực bội, nhưng ở thời điểm nghĩ đến mình sắp ở cùng một chỗ với Tiểu Vu, trong lòng lại thật ngọt ngào...
Khoan đã, nếu ở cùng một chỗ với cả hai mối tình đầu của mình… vừa nghĩ đến đây, thiên sứ chủ mẫu lập tức điên tiết, hận đến ngứa răng.
"Về sau, nếu có thời gian ta sẽ tự sửa." Thiên Sứ Treo Ngược Mình sầm mặt đứng lên, quyết định không thèm nghĩ đến ba cái chuyện quanh co lòng vòng này nữa, sau đó quay đầu nói: "Hiện giờ đã nắm rõ tình hình rồi, có phải chúng ta cũng nên trở về hay không?"
Bà ấy nói xong, lập tức liếc mắt nhìn Lâm Ân một cái, cũng thuận tiện ném cho hắn một ánh mắt mang hàm ý "Ta không nhẫn nại được nữa rồi", và quyết đoán rời khỏi Thị Giới trước.
Lâm Ân cười khổ, đành phải mở miệng chào mấy người Tiểu Tiểu, sau đó lập tức đi theo bà ấy rời khỏi Thị Giới.
...
Ông ——
Cảm giác mê muội xuất hiện khi bản thân thoát ly Thị Giới lập tức ập đến, ở thời điểm lại một lần nữa mở to mắt, Lâm Ân đã có mặt ở vị trí ban đầu rồi.
Hắc ám dày đặc từ bốn phương tám hướng nhanh chóng thổi quét đến.
Vị thiên sứ thánh khiết vừa rồi còn ngồi trước mặt hắn kia, hiện giờ đã biến thành Thiên Sứ Treo Ngược Mình bị vô số những sợi xiềng xích trói chặt, đâm chích.
"Chủ mẫu." Lâm Ân đứng lên, lễ độ chào hỏi đối phương.
Thiên sứ bị trói chậm rãi hoạt động thân thể một chút, lại hít sâu một hơi, nhưng chỉ cần bà ấy khẽ cử động thân thể dù chỉ một chút thôi, đống xiềng xích sắc bén kia sẽ siết chặt thêm một phần, làm bà ấy cảm nhận được đau đớn kịch liệt.
Bà ấy đưa mắt nhìn Lâm Ân trước mặt, ánh mắt cũng không còn lạnh như băng và xa cách như trước nữa.
"Tới gần một chút đi." Giọng nói của bà có mang theo một tia thư thái và uể oải: "Dùng loại năng lực đó của ngươi... thử trên người ta một chút, nếu không có tác dụng cũng chẳng sao..."
Lâm Ân có thể nhìn ra loại cảm giác chán nản tựa như ảo mộng vừa tan vỡ trên mặt bà ấy.
Thật hiển nhiên, sau khi ôn chuyện cùng người một nhà Thái Thản đại ca tại Thị Giới, bà ấy đã nhớ lại rất nhiều ký ức trong quá khứ.
Đúng là ở bên trong Thị Giới, bà ấy vẫn là vị Thiên Sứ Thần Thánh thánh khiết mà mạnh mẽ lúc trước kia, nhưng ở trong hiện thực, bà ấy lại là một vị thiên sứ bị trói chặt, bị treo ngược, bị nguyền rủa quấn thân, đã sớm trở thành một tồn tại người không ra người, quỷ không ra quỷ rồi.
Loại chênh lệch này quá lớn.
Nó khiến cho một tồn tại có nội tâm cực kỳ mạnh mẽ, cũng trở nên yếu ớt, hụt hẫng vô cùng.
Lâm Ân kiên định, nói: "Chủ mẫu, xin thứ lỗi vì tôi mạo phạm."
Nói xong, hắn đi nhanh về phía trước, từng chút từng chút một, leo lên vô số những sợi xiềng xích màu đen chi chít rậm rạp, không ngừng đan xen ngang dọc khắp chốn kia.
Hàng đống gai mọc trên xiềng xích có thể dễ dàng cắt phá làn da hắn.
Bởi vậy hoàn toàn có thể tưởng tượng được, vị thiên sứ trước mặt đã bị trói, bị giam cầm ở trong này suốt ba ngàn năm, rốt cuộc đã phải trải qua thống khổ như thế nào.
Hồi lâu sau, cuối cùng Lâm Ân cũng đi tới trước mặt bà ấy. Hắn đứng gần trong gang tấc, đưa mắt quan sát khuôn mặt thiên sứ đầy những vết sẹo kia.
"Tôi bắt đầu nhé, chủ mẫu. Rất mong quá trình này có thể trợ giúp ngài tìm ra được một điều gì đó hữu dụng."
Lâm Ân nghiêm túc vươn tay tới, chậm rãi chạm vào mi tâm của bà ấy.
"Bắt đầu đi." Thiên Sứ Treo Ngược Mình khẽ nhúc nhích đôi môi.
【 đinh! Ngươi đang sử dụng năng lực xóa bỏ thời gian nguyền rủa đối với mục tiêu, xin hỏi có lập tức tiến hành gây ảnh hưởng hay không? 】
"Có!"
Trong nháy mắt sau đó, phía trên hai mắt và ngón tay của Lâm Ân đều xuất hiện một luồng ánh sáng màu bạc.
Luồng ánh sáng chói mắt ấy lập tức "Hoa lạp lạp", phun trào về phía Thiên Sứ Treo Ngược Mình, sau đó lan tràn khắp người bà, giống như những sợi dây leo tinh tế, mỏng manh, "Ào ào ào" xua tan hắc ám bên trong đại điện.
Con ngươi trong mắt Thiên Sứ Treo Ngược Mình lập tức bị phóng đại. Thân thể vốn đang bị trói chặt, bị áp bức của bà cũng xuất hiện phản ứng thật lớn.
Ngón tay và ngón chân nhanh chóng co quắp lại, giống như đang có một thứ gì đó không biết, chậm rãi bị hút từ bên trong thân thể ra ngoài.
Đau đớn đang yếu bớt, xiềng xích đang lơi lỏng.
Cái loại cảm giác này...
Cái loại cảm giác này...
"A!"
Một âm thanh thống khổ, lại giống như mang theo sung sướng vô biên lập tức vang lên giữa đại sảnh hắc ám.
Rất nhanh sau đó, hai tên thủ vệ đang canh cửa cũng lập tức bị thứ ánh sáng cực mạnh tới chói mắt này đánh thẳng vào người, không thể mở nổi con mắt, trên mặt bọn họ lộ ra vẻ khiếp sợ.
Nhưng lại không biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
"Chuyện này... Chuyện này rốt cuộc là..."
Thứ ánh sáng màu trắng chói mắt kia vẫn một mực giằng co tới mấy phút đồng hồ, mãi cho đến ánh sáng màu trắng dần dần thu liễm lại, bọn họ mới dồn dập phóng tầm mắt, nhìn về phía chỗ sâu nhất bên trong đại điện.
"Chủ mẫu! Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Nhưng ngay tại khoảnh khắc hai thủ vệ lo lắng tới gần, đột nhiên bọn họ vội vàng ngừng lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào cảnh tượng phía trước, đại não “Ầm ầm” nổ vang, trực tiếp trở nên trống rỗng.
Bọn họ khiếp sợ nói: "Chủ... Chủ mẫu..."
Chỉ thấy bên trong đống xiềng xích vô biên vô hạn kia, một cô gái với toàn thân đầy thương tích đang quỳ ngồi dưới đất, từng sợi xiềng xích vẫn trói chặt cổ tay và mắt cá chân của bà, toàn thân đầy rẫy những vết thương, mái tóc thật dài, xõa tung dưới đất, giống như một vị thiên sứ đã gãy cánh, thê lương nằm trong vũng máu của chính mình.
Trong khi đó, cậu thiếu niên kia lại đang nằm trước mặt bà ấy, đã hôn mê bất tỉnh.
Nhưng... Nhưng...
"Chủ mẫu! Ngài đã tìm được phương pháp bài trừ nguyền rủa rồi sao?" Hai thủ vệ kia vừa run rẩy vừa gấp gáp chạy tới.