Nhưng tới cuối cùng, Lâm Ân vẫn không đủ dũng khí để biến ý tưởng trở thành hành động.
Dù sao hắn cũng là một thiếu niên ngây thơ.
Ngoại trừ bị quý bà Huyết Y dụ dỗ mang tính cưỡng chế mà chơi đùa một lần vào đêm hôm khuya khoắt nào đó, từ trong lẫn ngoài, Lâm Ân hắn đều thuần khiết đến rối tinh rối mù đó!
Lâm Ân lúng túng nói: "Được... Thưa chủ mẫu."
Ngay sau khi hắn nói xong câu này, trong bóng tối phía sau chợt truyền đến từng chuỗi những tiếng bước chân vội vã.
Chỉ thấy Bạch Dạ dẫn theo mười mấy vị Dạ Y, tất cả đều có mái tóc trắng xoá, vội vội vàng vàng chạy thẳng vào bên trong.
"Chủ mẫu đại nhân! Ngài sao rồi? Là nguyền rủa trên cơ thể ngài đã suy yếu rồi sao?"
Mà toàn bộ đều không ngoại lệ, trên ngực mười mấy vị Dạ Y vừa xuất hiện này, nều được minh khắc ít nhất là bảy cái huân chương chữ thập trở lên.
Thật hiển nhiên, bọn họ chính là những vị Dạ Y nguyên huân đỉnh cấp đang có mặt tại thành Hắc Dạ, vừa vặn nhận được tin tức, đã nhanh chóng chạy tới rồi.
Nhưng cũng chính tại một khắc này, nói chính xác hơn là ngay sau khi bọn họ nhìn thấy một màn trước mắt kia, bước chân lập tức khựng lại, ai nấy đều kinh ngạc nhìn chằm chằm vào bóng dáng cậu thiếu niên xa lạ kia, giờ khắc này hắn đang quỳ một gối xuống trước mặt chủ mẫu của bọn họ.
Ngay tức khắc, ánh mắt của mọi người đều trở nên trống rỗng.
"Cái này... Cái này..."
Bởi vì nhìn từ góc độ của đám Dạ Y, dưới vô số những sợi xiềng xích mọc đầy gai ngược, toàn thân chủ mẫu của bọn họ đang tản ra một vầng ánh sáng nhạt, cùng cậu thiếu niên kia, khuôn mặt của hai người bọn họ đang ở rất gần nhau.
Giống như không lâu trước đó, chủ mẫu của bọn họ đã cùng cậu thiếu niên kia, tiến hành một loại hành động cực kỳ thân mật nào đó.
Vừa nghĩ đến đây, cả đám người lập tức trở nên kinh hoảng.
Mà Bạch Dạ cũng nhanh chóng nhận ra bóng dáng quen thuộc kia, ngoại trừ Lâm Ân, người vừa mới thông qua khảo hạch, được ông dẫn đến nơi này chuẩn bị tiếp nhận chủ mẫu trao tặng danh hiệu cho ra, thì còn ai vào đây nữa?
Giờ khắc này, Bạch Dạ cũng bị hình ảnh trước mắt dọa cho không khỏi “Đông đông đông” lui về phía sau vài bước!
Không có khả năng! Không có khả năng!
Nói đùa gì vậy?
Thiên sứ bị trói cũng trông thấy vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, bà ấy lập tức khôi phục vẻ mặt điềm đạm như trước kia.
Dưới sự trói buộc của từng chuỗi xiềng xích, thân thể bà ấy từ từ trở lại vị trí vốn có, và lại một lần nữa bị những sợi xiềng xích kia, quấn quanh toàn bộ thân thể.
"Lâm Ân, đi qua bên cạnh trước đi, ta có chút chuyện muốn nói với bọn họ."
"Vâng thưa chủ mẫu." Tới tận lúc này, Lâm Ân mới thả lỏng được một hơi. Hắn nhanh chóng đứng lên, mang theo vẻ mặt lúng túng xoay người rời đi.
Mà ngay khi quay người lại, Lâm Ân lập tức cảm nhận được mười mấy ánh mắt khủng bố giống như những con dao nhỏ trực tiếp chĩa thẳng vào mặt mình.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc tiếp xúc với gương mặt Lâm Ân, cả đám người vốn đang dùng ánh mắt sắc lẻm để đánh giá hắn, chợt kinh hãi bắt gặp dấu môi son nằm ngay trên khóe miệng hắn.
【 đinh! Độ khiếp sợ của Dạ Y Bạch Dạ đối với ngươi +20】
【 đinh! Độ khiếp sợ của Dạ Y Nhật Miện đối với ngươi +20】
【 đinh! Độ khiếp sợ của Dạ Y Cấm Thư Sứ đối với ngươi +20】
Cùng với bên tai truyền đến một chuỗi những tiếng nhắc nhở không ngừng lặp đi lặp lại, toàn thân Lâm Ân cũng chấn động.
Hắn lập tức dùng một loại tốc độ khó có thể tưởng tượng để nhanh chóng mà vươn tay tới, vội vàng lau sạch dấu môi son bao hàm hương vị của chủ mẫu vẫn còn nguyên trên khóe miệng mình.
Sau đó, hắn chớp chớp mắt, vẫn duy trì vẻ trấn định, đi đến song song đứng thẳng bên người Bạch Dạ ngay dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.
Chủ mẫu hôn hắn...
Chủ mẫu hôn hắn...
Giờ khắc này, khuôn mặt của nhóm Dạ Y đều chuyển thành ngây dại.
Chuỗi văn tự "Chủ mẫu hôn hắn" không ngừng lặp đi lặp lại, hệt như một đám người nào đó quá kích động mà không ngừng gõ phím, spam màn hình livestream.
Nói cách khác, trước khi bọn họ đến, chủ mẫu đang cùng thiếu niên này ...
Cỏ! Cỏ! Cỏ! (một loại thực vật)
[Tác ghi chú đây là một loại thực vật, nhưng trên thực tế, nó lại là câu chửi thề, Cmn! Cmn! Dcmnn…]
Tuy bọn họ còn không biết tiền căn hậu quả là gì, cũng không thể cắt câu lấy nghĩa, dựa vào một biểu hiện mà suy đoán lung tung, nhưng dấu môi son đã chình ình ịn lên khóe miệng cậu thiếu niên kia rồi, chẳng lẽ trong chuyện này còn loại khả năng nào khác nữa?
Nói đùa gì vậy!
Giờ khắc này, trong lòng mọi người lập tức ầm ầm rung động, tựa như đang có vô số Thần Thú chạy băng băng qua.
Có thể nói tâm linh vốn không quá vững chắc của bọn họ vừa bị một loại rung động thật lớn trực tiếp đánh sâu vào.
Lâm Ân chớp chớp mắt, tỏ vẻ vô tội, ngoan ngoãn đứng thẳng bên người Bạch Dạ.
Cùng lúc này, ánh mắt như muốn giết người của Bạch Dạ kia lại không ngừng bắn tới, như muốn xâu xé hắn, thậm chí hắn còn có thể rõ ràng nghe được âm thanh nghiến răng ken két, cứng rắn chen chúc nhau, chui từ bên trong khóe miệng của ông ấy, chạy ra bên ngoài.
"Lâm Ân, tên tiểu tử thối này... Cậu lại dám xâm phạm chủ mẫu?"
Lâm Ân vừa nghe câu này đã chấn động cả người, tuy khuôn mặt hắn vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt đã điên cuồng co giật, lời nói lí nhí như rít từ bên trong kẽ răng ra:
"Ông đừng có đoán mò như vậy, ông cho rằng tôi có khả năng làm như vậy hay sao? Mọi chuyện không phải như những gì ông nghĩ đâu!"
Bạch Dạ lập tức đáp trả bằng âm thanh lí nhí không khác gì Lâm Ân: "Đánh rắm, người khác tới đây nhận ban tặng đâu có được đãi ngộ như cậu? Chủ mẫu chính là thiên sứ đó. Lúc trước, cậu nói một đống bảo điển dụ dỗ con gái cho tôi nghe, tôi còn không tin, nhưng tôi thực sự không ngờ, cậu mới tiến vào nơi này được có một giờ..."
"Đã công lược xong chủ mẫu của chúng ta rồi?"
Lâm Ân nghiến răng, mí mắt điên cuồng giật giật, nói: "Không có, ông đừng có suy đoán lung tung mà!"
Mà cũng chính tại một khắc này, bên dưới mảnh quang mang thần thánh bao phủ, vẻ mặt của Lâm Ân và Bạch Dạ lập tức ngừng lại, âm thanh khe khẽ nói nhỏ cũng im bặt, cả đám người đồng thời quỳ một gối xuống đất, dùng tới lễ tiết cao nhất.