Lâm Ân lập tức ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: "Khi nào chúng ta sẽ bắt đầu?"
Thiên sứ bị trói ngẩn ra, mở miệng hỏi: "Bắt đầu cái gì?"
Lâm Ân trực tiếp với tay tháo chiếc mặt nạ mỏ chim trên đầu mình xuống, sau đó nhanh chân nhanh tay kéo khóa áo da, chuẩn bị cởi quần áo trên người.
Vừa cởi, hắn vừa bình tĩnh nói: "Đương nhiên là giải phẫu rồi! Nói thật với chủ mẫu, trước mắt năng lực xóa bỏ nguyền rủa của tôi chỉ có thể liên tiếp sử dụng hai lần cùng một lúc, mà thứ nguyền rủa ấy vẫn luôn chiếm dụng một trong hai vị trí kia."
"Dưới tình huống bình thường còn may, nhưng nếu gặp phải tình huống đặc thù, chuyện này rất dễ làm tôi rơi vào trạng thái bị động. Nếu cứ tiếp tục như thế, không bằng dứt khoát làm một lần giải phẫu, là chấm dứt mọi chuyện!"
Thiên sứ bị trói: "???"
Mắt thấy Lâm Ân đã cởi gần hết, chỉ còn lại một cái quần, thiên sứ bị trói lập tức trở nên nóng nảy.
Người này… hắn là bão táp hả?
Đây là mới nói mà làm ngay được sao?
Hắn lại nhanh chóng cởi quần áo của mình ngay trước mặt bà như vậy?
"Không được!" Thiên sứ bị trói lạnh lùng nói.
Lâm Ân: "???"
Bà ấy nhắm mắt, ngẩng đầu lên nói: "Vừa rồi ta chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi, dù ngươi muốn làm, ta cũng không cho phép."
Lâm Ân trố mắt nhìn bà ấy, hai tay lập tức ôm lấy bộ quần áo của mình, ngơ ngác hỏi: "Vì sao vậy?"
Thiên sứ bị trói thoáng liếc mắt nhìn thân thể cân đối của hắn một cái, lại nghiêng đầu nhắm mắt nói: "Không có nguyên nhân gì đặc biệt cả, tuy thái độ tự mình làm gương này là rất tốt với một Dạ Y, nhưng nếu ta để người khác mổ ngươi ra, sau đó khâu lại… chưa nói tới chuyện ta có nguyện ý hay không..."
"Chỉ sợ để cho tên Thái Thản cố chấp khốn nạn kia biết đến chuyện này, khẳng định là hắn sẽ đi tới đập bãi của ta mất."
Lâm Ân ngạc nhiên hỏi: "Chỉ vì chuyện này thôi sao?"
Thiên sứ bị trói ngạo nghễ hất cằm, nói: "Đương nhiên."
Đương nhiên... còn một nguyên nhân khác mà bà ấy tuyệt đối sẽ không nói ra.
Bởi vì hắn còn trẻ tuổi, đẹp trai như vậy, thân thể lại khỏe mạnh mà cân xứng thế này, nếu toàn thân lại đầy những vết sẹo và đường khâu, chẳng phải đó chính là một chuyện khiến người ta không thể tiếp nhận được sao?
Là một thiên sứ luôn theo đuổi sự hoàn mỹ, bà ấy tuyệt đối sẽ không cho phép một thiếu niên đẹp trai như thế biến thành quái khâu lại.
Đó là chưa kể tới hiện tại, đối phương chính là người của bà rồi.
Lâm Ân khoanh chân ngồi dưới đất, chau mày nói: "Vậy biết làm sao bây giờ? Nếu thứ nguyền rủa kia vẫn một mực ở lại trong cơ thể tôi, nghiễm nhiên nó sẽ biến thành một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào, cướp đi sinh mạng của tôi đó."
Suy cho cùng ở một lần trước, thứ nguyền rủa này cũng đã lặng yên không một tiếng động, gây ảnh hưởng tới ý chí của hắn rồi. Tuy hắn có thể kiềm chế được nó, nhưng tới lần sau, hắn thật sự rất khó cam đoan chính mình có thể đúng lúc mà tỉnh táo lại hay không.
Ví dụ như dưới tình huống hắn hôn mê bất tỉnh thời gian dài chẳng hạn, nếu bản thân không kịp thời thanh tẩy nguyền rủa, nó hoàn toàn có thể giáng cho hắn một kích trí mệnh vào bất cứ lúc nào.
Thiên sứ bị trói nhìn dáng vẻ sầu lo của hắn, cũng không khỏi im lặng.
Hồi lâu sau, bà ấy hít sâu một hơi, đưa ánh mắt thâm thúy nhìn hắn, nói: "Nếu là nguyền rủa dưới cấp căn nguyên, ta vẫn có một phương pháp khác để xử lý nó, tuy không thể loại trừ vĩnh viễn được, nhưng vẫn có thể ngăn chặn lâu dài, chừng vài ngày, mấy chục ngày. Như vậy ngươi cũng có thể tạm thời giải phóng thứ năng lực kia của mình, ngươi có muốn thử một chút hay không?"
Lâm Ân ngẩn ra, rồi lập tức mừng rỡ, đứng lên nói: "Đó là loại phương pháp gì?"
Thiên sứ bị trói khẽ hé môi, ngẩng đầu nói: "Ngươi biết thứ nguyên liệu quan trọng nhất bên trong loại dược tề kia là cái gì hay không?"
Lâm Ân dồn dập hỏi: "Là cái gì?"
Thiên sứ bị trói thoáng hoạt động thân thể một chút, để sườn mặt mình đối diện với gương mặt Lâm Ân, con ngươi trong veo như thủy tinh, toàn thân phát ra một vầng ánh sáng màu nhạt, khiến cho bà ấy trở nên xinh đẹp vượt quá sức tưởng tượng của một người bình thường, tựa như vị thiên sứ đang hiện hữu trước mắt này, hoàn toàn không phải một sinh vật chân chính.
Bà ấy lặng lẽ nhìn hắn, mở miệng nói: "Là máu của thiên sứ."
Toàn thân Lâm Ân lập tức chấn động.
Thiên sứ chủ mẫu lại nhắm đôi mắt đẹp như hổ phách của mình, nhẹ nhàng nói: "Nhưng trạng thái của ta quá bất thường, muốn dùng máu của ta để chế tạo nên loại dược tề này, cần phải tiến hành rất nhiều bước tinh lọc và loại bỏ tạp chất, nhưng sau khi giảm bớt 20% nguyền rủa, hiện giờ, tự ta cũng có thể làm được một bước này."
Nói đến đây, bà ấy chợt đưa ánh mắt sâu kín nhìn hắn, để lộ ra những vết máu dài mảnh, trên phần cổ trắng nõn kia: "Có muốn nếm thử một chút không?"
Máu của thiên sứ có thể áp chế lực lượng nguyền rủa?
Loại dược tề cấp sử thi kia đã được chủ mẫu dùng chính máu tươi của mình để luyện chế?
Ánh mắt Lâm Ân lập tức rơi xuống phần cổ bị phủ kín bởi những vết máu của thiên sứ bị trói, giống như đây là một loại mời gọi đối với quỷ hút máu, nhưng chết cái là, nó lại mang theo cảm giác mị hoặc khó có thể nói rõ thành lời, khiến trái tim người ta không khỏi “Thình thịch, thình thịch” đập mạnh.
Chỉ là… biểu cảm trên mặt chủ mẫu vẫn luôn thánh khiết như vậy, làm trong lòng Lâm Ân chợt sinh ra một loại cảm giác khinh nhờn, cực kỳ tà ác.
"Làm như vậy, hình như là quá mức mạo phạm ngài rồi?" Lâm Ân khụ khụ hai cái.
Thiên sứ bị trói nhíu mày, có chút không vui nói: "Ngươi muốn ta hút máu mình ra, cho vào trong chén để ngươi tới uống sao?"
Lâm Ân lập tức đỏ mặt.
Thiên sứ bị trói lắc lắc đầu, ẩn sâu trong đôi mắt tản ra một tia sáng nhàn nhạt. Bà ấy hít sâu một hơi, ném qua một ánh mắt đầu khinh thường, nói: "Đừng có suy nghĩ bậy bạ, ngươi còn quá non, ta không có hứng thú."
"Chỉ vì hiện tại ngươi còn quá yếu, nếu tùy tiện uống máu của ta, e rằng máu của ta còn chưa đi tới áp chế nguyền rủa trên người ngươi, đã trực tiếp xông vào tinh lọc ngươi đến mức không còn một mẩu xương nhỏ nào rồi. Cho nên trong quá trình này, mới cần ta tiến hành khống chế và điều chỉnh, hiện tại ngươi đã hiểu rõ chưa?"