Hai thẩm vấn viên kia liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi nhanh chóng trấn định nói: "Nhóc à, không có gì phải lo lắng cả, chính vì những tình huống đặc thù cậu đã trải qua, mới khiến chúng tôi nhất định phải thận trọng xử lý chuyện của cậu."
"Nơi này là tổng cục điều tra siêu tự nhiên, không ai có ý định làm thương tổn tới cậu đâu, chỉ vì cậu chính là người mất tích lý duy nhất được tìm thấy trong số rất nhiều những vụ mất tích khác, xảy ra theo quy mô lớn khoảng thời gian gần đây thôi, cho nên chúng tôi cần phải tìm hiểu một chút tình huống từ phía cậu."
Bạch Dật có chút ấm ức đỏ hồng hai mắt nói: "Tất cả những gì nên nói, tôi đều nói hết cả rồi, về phần mấy người có tin hay không, đó lại là chuyện của mấy người, không liên quan gì tới tôi hết."
Đằng trước hình ảnh lấy từ chiếc camera đặt trong phòng giám sát, những vị lãnh đạo cấp cao đều đưa ánh mắt chăm chú nhìn vào Bạch Dật trong phòng thẩm vấn.
Rất nhanh, một vị lãnh đạo đã mở miệng nói điều gì đó với dụng cụ truyền tin, khiến cho thẩm vấn viên đang ở trong phòng thẩm vấn bên kia vội vàng ấn chặt tai nghe, gật gật đầu, sau đó ngẩng lên, trấn định mà vươn tay tới, đưa một trang giấy cùng một đoạn ngón út bị niêm phong bên trong một chiếc túi kín, đưa tới trước mặt gã.
"Vậy cậu có thể nói rõ nội dung bên trên này hay không? Cả ngón tay bịt đứt này nữa, đây là chuyện gì đã xảy ra? Bên trên này có ghi chép, có vẻ như đây chính là một loại nghi thức triệu hồi Tà Thần cực kỳ tà ác nào đó?"
Nghe đến đây, toàn thân Bạch Dật lập tức chấn động.
Bởi vì đó đúng là phương pháp triệu hồi cùng với một đoạn ngón tay út mà Lâm Ân đại ca đã đưa cho gã.
Ánh mắt Bạch Dật lóe lên, nói: "Đó không phải nghi thức triệu hồi Tà Thần, là vị đại ca ở thế giới kia đưa cho tôi phương pháp triệu hồi anh ấy, đại ca rất muốn trở về thế giới này nhìn xem. Tôi... tôi đã nhận lời rồi."
Hai thẩm vấn viên kia liếc mắt nhìn đối phương một cái, sâu kín nói: "Vị đại ca trong miệng cậu kia, hắn có phải là nhân loại hay không?"
Bạch Dật trố mắt nói: "Đương nhiên là đúng rồi! Đại ca đương nhiên là..."
Nhưng nói đến đây, đột nhiên khóe miệng gã cứng lại, trong đầu lập tức nghĩ đến hàng đống xúc tu và đôi mắt trên cơ thể Lâm Ân đại ca.
Gã cảm thấy trong lòng trống rỗng, không khỏi ngây dại nói: " Có lẽ là vậy."
Hai thẩm vấn viên kia híp mắt nhìn đối phương, lập tức mở miệng nói: "Phải chăng tôi có thể lý giải câu nói của cậu thàng, hắn rất giống con người, nhưng lại có khả năng là một loại quái vật nào đó, mà chuyện hắn đưa cho cậu phương pháp triệu hồi như vậy, rất có thể là muốn mượn tay cậu, để cho hắn buông xuống thế giới này?"
Bạch Dật thoáng run lên, ánh mắt có chút vô thần, trong đầu gã lại nhanh chóng hiện ra những cảnh tượng từng xuất hiện bên trong tòa lâu đài cổ trước đó.
Đúng vậy.
Tuy đại ca giống người, nhưng dường như anh ấy hoàn toàn không phải người, bởi vì một nhân loại làm sao có thể mọc ra hàng đống xúc tu và cánh tay khủng bố kia?
Hơn nữa không cần biết là nhìn theo hướng nào, toàn bộ những hành động đại ca biểu hiện ra ngoài kia còn đáng sợ hơn cả những con quái vật mà gã từng gặp được.
Nhưng...
Gã chợt nhớ tới nụ cười biểu lộ sự hạnh phúc trong ánh mắt Lâm Ân khi anh ấy nói cho gã biết, gã có thể trở lại thế giới này.
Cũng như một chút ghen tị và cảm giác mất mát nữa...
"Không..." Gã thấp giọng nói: "Đại ca không phải quái vật."
Hai thẩm vấn viên kia lập tức lộ ra vẻ mặt khẳng định, rồi cầm lấy cây bút máy trong tay.
"Có lẽ tôi là một đứa ngốc nghếch, lại yếu đuối vô cùng, nhưng có một vài thứ lại tuyệt đối không thể lừa gạt được. Đại ca chỉ muốn về nhà, có lẽ nơi này cũng không phải nhà của anh ấy, nhưng không cần biết như thế nào, dù chỉ vì báo đáp một chút ân tình của anh ấy thôi, tôi nhất định sẽ giữ lời hứa."
Bạch Dật nói đến đây, chợt ngẩng đầu, đưa ánh mắt kiên định nhìn về phía hai thẩm vấn viên kia: "Trừ phi mấy người giam giữ tôi cả đời, bằng không tôi nhất định sẽ triệu hồi đại ca của tôi tới đây! Tôi thề!"
Sau đó, gã chợt theo bản năng mà nắm chặt tay lại, chỉ là… không một ai trong căn phòng thẩm vấn ấy chú ý đến, ở giữa các kẽ ngón tay của Bạch Dật có lây dính một chút thịt nát và máu đen cực kỳ nhỏ.
...
Bên trong phòng họp tăm tối.
Mấy vị lãnh đạo cao tầng với vẻ mặt ngưng trọng, đang ngồi trước bàn hội nghị, trên máy chiếu đang hiển thị nội dung trang giấy từng được bọn họ phát hiện ở trên người Bạch Dật.
Dường như trên này có ghi chép về một loại nghi thức triệu hồi Tà Thần nào đó.
Người đứng đầu trong nhóm bọn họ là một lão nhân tóc trắng bạch, lập tức mở miệng sâu kín nói: "Mấy người có ý kiến gì về thế giới hắc ám ở trong miệng đứa nhỏ kia không?"
Người phụ nữ đang ngồi bên phải bàn hội nghị lập tức nhăn mày, có thể rõ ràng nhìn thấy sắc mặt của người phụ nữ này lộ vẻ tái nhợt hơn hẳn so với những người chung quanh, hơn nữa cả người cô ấy còn mang đến cho người ta một loại cảm giác âm trầm.
Cô ấy ngẩng đầu, cau mày nói: "Tôi không biết mấy người đã từng nghe nói tới... Cõi Chết hay chưa?”
Mọi người nheo mắt, tất cả đều nhìn về phía cô ấy.
Người phụ nữ đó hít một hơi sâu, đôi lông mày càng trở nên u ám hơn, nói: " Đây là một điều cấm kỵ trong giới linh môi của chúng tôi, chúng tôi có thể thông linh với người chết, nhưng ở thời điểm thông linh với người chết từng phạm phải tội ác tày trời nào đó, sẽ có tỷ lệ phát sinh tình huống kỳ quái. Nói đơn giản là chúng tôi sẽ chạm vào một loại vách ngăn cấm kỵ."
"Một vùng ranh giới."
"Mà tất cả đều không ngoại lệ, những linh môi nào dám can đảm đụng vào thứ cấm kỵ kia, dám thông linh với linh hồn người chết nằm ngoài ranh giới đó, tới cuối cùng, tất cả bọn họ đều sẽ nổi điên mà chết, thậm chí còn mang đến nguyền rủa và ác linh khủng bố, khó có thể tưởng tượng được."
"Mà thế giới hắc ám theo như cậu thiếu niên kia miêu tả, nó lại... Cực kỳ tương tự với cảnh tượng mà các vị tiền bối của tôi từng nhắc đến trong những bài học trước đây."