Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 443 - Chương 443: Nhất Định Phải Thành Công!!!

Chương 443: Nhất Định Phải Thành Công!!! Chương 443: Nhất Định Phải Thành Công!!!

【 Ta kêu gọi ngài, thỉnh cầu ngài đáp lại. 】

【 Hỡi chi phối giả của súng ống và xúc tu! Hỡi khu tòng giả [1] của nguyền rủa và huyết nhục. 】

【 Hỡi người bảo vệ ngôi nhà hạnh phúc. 】

【 Hỡi bác sĩ chữa bệnh chuyên gieo rắc khủng hoảng của hẻm Du Hồn và phố Ly Hồn. 】

【 Ta dùng máu thịt của ngài làm đèn hiệu, hỉnh cầu ngài hãy đáp lại và buông xuống! 】

【 Ta hiến dâng ngài... 】

Nói đến đây, gã lại run rẩy mà quay đầu nhìn về phía linh môi kia, nói: "Tế phẩm! Tế phẩm! Cần tế phẩm, chúng ta có thứ gì để hiến tế?"

Toàn thân linh môi kia run lên, cô ấy nhanh chóng vươn tay sờ sờ từ trên xuống dưới người mình một lượt, rồi ngay sau đó, ánh mắt vội vàng hướng về phía một cánh cửa khác trước mặt.

"Chờ tôi một chút!"

Cô ấy nhanh chóng mở cánh cửa kia ra, sau đó chuyển tới thật nhiều những cái bình to tướng đựng đầy máu thịt, mô mềm tanh tưởi từ trong đó ra ngoài, vội vàng nói: "Những thứ này có được không? Hẳn là quái vật ở Cõi Chết rất thích ăn những loại máu thịt ô uế này!"

Nói xong, cô ấy nhanh chóng vươn tay, tìm kiếm thứ gì đó trên người mình, mãi mới tìm ra một đồng xu 1 tệ, mở to mắt nói: "Lại thêm một đồng tiền!"

"Nếu hắn đúng là tồn tại như cậu từng nói, là người ở một thế giới khác, tương tự như thế giới của chúng ta, thì hẳn là đồng tiền xu này có thể giúp hắn nhanh chóng nhận ra cậu đang triệu hồi hắn!"

Việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể còn nước còn tát mà thôi.

Bạch Dật vội vàng mở miệng thì thầm:

【 Ta dùng lượng lớn máu thịt mô mềm cùng với 1 đồng tiền làm tế phẩm! 】

【 Thỉnh cầu ngài hãy nhìn xuống nơi đây! 】

【 Thỉnh cầu ngài mau chóng đáp lại! 】

【 đại ca của ta, bạn thân của ta, người bảo vệ của ta, Bạch Dật thỉnh cầu ngài hãy buông xuống! 】

Phập —— Nói xong, gã lại dùng lực mà vặn con dao trong bụng, để rồi thống khổ đến mức lập tức quỳ rạp xuống pháp trận bên dưới, máu tươi “Ào ào ào” rơi xuống mặt đất.

Ngay tại khoảnh khắc ấy, luồng hào quang màu đỏ phía trên pháp trận lập tức tỏa sáng chói lòa, máu tươi ở bốn phương tám hướng cũng trực tiếp sôi trào lên.

Nhất định phải...

Nhất định phải thành công nha!

Ngài còn nợ ta một cái xx bằng inox đó...

Tại thành Hắc Dạ thuộc thế giới hắc ám.

Phía trên cái giường lớn mềm mại, có một lớp rèm che bằng lụa mỏng mơ hồ mà mông lung, có thể nhìn thấy hai bóng người một cao một thấp đang mặt đối mặt với nhau.

Hai cổ tay mảnh khảnh của Trái Trái đã bị kéo căng ra, ấn xuống hai đầu giường, đôi mắt to của cô ấy mở lớn, không ngừng run rẩy, hai bên gò má đỏ bừng giống như một quả táo vừa chín tới, thành thục mê người.

Lòng bàn tay bị kiềm chế kia, lập tức siết chặt lại, tận tình biểu lộ ra tâm trạng phong vũ phiêu linh [2] của cô ấy vào giờ phút này.

Trái tim hung hăng đập mạnh, giống như chỉ cách một lớp quần áo hơi mỏng bên ngoài, bất cứ lúc nào nó cũng có thể thoát khỏi cầm tù, lao thẳng ra bên ngoài vậy…

Nhưng mà... nhưng mà vì sao mọi chuyện lại phát triển đến mức bản thân không thể khống chế được rồi?

Cô ấy lại theo bản năng mà khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng xuống, rồi cố gắng mở lớn hai mắt, sắc mặt đỏ bừng, thử từ chối xem sao, nhưng căn bản là không có bất cứ tác dụng gì cả.

Mà ngay bên trên, chính là cái gương mặt lóe lên ý cười xấu xa đang gần trong gang tấc, không ngừng kiềm chế cô ở phía dưới kia.

Không!

Không thể!

Trái Trái bắt đầu hoảng rồi.

Rõ ràng, rõ ràng là vừa rồi tên này hoàn toàn không có ý tưởng muốn mạnh mẽ xâm phạm Trái Trái, vì sao chỉ chớp mắt trôi qua, ý niệm tà ác trong lòng hắn lại rục rịch trỗi dậy rồi?

"Đầu... Đầu!" Trái Trái mở lớn hai mắt, kinh hoảng nói: "Ngươi bình tĩnh lại một chút đi, như vậy là không được đâu, ta chính là tay của ngươi đó! Là một bộ phận được phân liệt ra từ chính thân thể của ngươi mà! Làm sao ngươi có thể sinh ra dục vọng đối với ta chứ? Chuyện này quá bất bình thường rồi!"

Cánh môi của Lâm Ân chậm rãi khép mở bên tai cô ấy, khóe miệng khẽ nhếch lên, nói: "Nhưng chính vì điểm này, nên ta mới không có gánh nặng tâm lý quá lớn nha. Hơn nữa, không phải Trái Trái ngươi cũng không hề kháng cự sao? Biến thành một cô bé rồi làm một chút chuyện gì đó mập mờ, ám muội với phụ thể của chính mình, hẳn là Trái Trái ngươi cũng rất chờ mong mà, đúng không nào?"

Nghe xong những lời này, hàm răng Trái Trái không ngừng run rẩy mà đánh lập cập vào nhau.

Không!

Không phải!

Cô ấy thực sự không muốn làm mấy chuyện quái đản như vậy đâu!

Cô ấy vội vàng nghiêng đầu, dùng sức mà nhắm chặt hai mắt mình xuống, hai chân mảnh khảnh cũng gắt gao khép lại.

Nhưng cô ấy lại không biết rằng, vẻ mặt và động tác này lại khiến bản thân mình trở nên càng thêm thuần khiết và tràn đầy lực hấp dẫn hơn.

Chính vì gặp phải tình huống bên trong khảo hạch lúc trước, thân thể cô ấy mới bị chúng ảnh hưởng, sau đó đột nhiên sinh ra những loại cảm giác kỳ kỳ quái quái thế này. Trong khi trước đó, rõ ràng là cô ấy chưa từng có một chút nhận thức nào về phương diện kia!

Hơn nữa...

Hơn nữa, chỉ vì bản thân có uống một chút rượu, mới trở nên mềm nhũn không còn lại một chút sức lực nào thế này!

Nhưng vì sao… vì sao đầu lại có thể dùng những lời nói như thế tới trêu chọc cô ấy chứ?

Không!

Không được nha!

Trái Trái không thể bị đầu hung hăng bắt nạt như vậy được, Trái Trái cũng không thích chơi cái trò sáp sáp này đâu, Trái Trái muốn...

Nhưng … ngay tại thời điểm cô ấy vừa run rẩy vừa gắt gao nhắm mắt lại, ủy khuất vô cùng, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại suy nghĩ ấy, thì bỗng nhiên, cô ấy lập tức cảm nhận được một chút khác lạ, hình như là … nhiệt độ cùng xúc cảm vừa truyền đến từ trên môi mình.

Tình huống ấy lập tức khiến Trái Trái hốt hoảng mở to hai mắt nhìn ra.

Gần như chỉ trong nháy mắt, gương mặt cô ấy đã đỏ hồng toàn bộ, thậm chí sắc đỏ kia còn lan xuống cả phần cổ thanh mảnh bên dưới, trong khi đỉnh đầu lại liên tục bốc lên từng luồng hơi nước.

-----------------

[1] : có thể hiểu khu tòng giả là người ngay từ đầu đã theo đuổi, và vẫn luôn theo đuổi đằng sau.

[2] : Có thể hiểu từ “phong vũ phiêu linh” này là bị mưa gió ập xuống, sau đó rơi rụng lả tả, bập bềnh trôi đi.

Bình Luận (0)
Comment