Bên tai không ngừng mà vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống, Lâm Ân "Ca ca" thu hồi bàn tay đang hung hăng đánh đập Bạch Dật, sau đó chậm rãi nghiêng đầu qua, bên trong khóe mắt lạnh như băng phản chiếu hình ảnh của nữ quỷ kia và một đống quái vật đằng sau.
"Hắn là tiểu đệ của ta, muốn đánh cũng chỉ có thể là ta đánh."
"Các ngươi muốn làm cái gì?"
Bạch Dật run rẩy ôm mặt mũi bị đánh bầm dập, cảm động muốn rớt nước mắt nói: "Đại ca!"
Quả nhiên!
Quả nhiên… là vậy!
Tuy đại ca đánh gã rất đau, không ngừng “Ba ba ba” đánh không chút lưu tình, điên cuồng như muốn giết chết gã luôn cho rồi, nhưng thật ra… ở trong lòng đại ca vẫn rất che chở gã!
Sau khi thu hồi đống xúc tu trên người lại, Lâm Ân đã khôi phục, trở lại hình tượng một thiếu niên bình thường, xỏ dép lê, cánh tay trần, toàn thân cao thấp chỉ mặc mỗi một cái quần lót đùi.
Có điều… dù đã trở lại hình tượng này, thứ khí tức quỷ dị phát ra từ trên người hắn kia, vẫn đang không ngừng nói cho bọn họ biết rằng hắn không phải là… người!
Hắn không phải người!
Hắn chỉ có hình tượng giống một con người mà thôi!
Bạch Dật ôm đầu, gào khóc giống như một đứa bé ra đường bị người ta bắt nạt, vội vàng chạy về nhà mách với cha mình, sau đó chỉ một ngón tay về phía đống quái vật đằng kia, ấm ức nói (つ Д`)? ? ?: "Đại ca! Chính là bọn họ bắt nạt em đó!"
Khớp xương toàn thân Lâm Ân lập tức vang lên âm thanh "Ca ca" rung động, hắn quay đầu qua, tiện tay lấy một bao thuốc lá từ trong túi áo khoác của một vị trừ ma sư vẫn còn đang ngây dại bên cạnh, châm một điếu, dùng sức rít một hơi, rồi trấn tĩnh nói: "Anh thấy rồi."
"Bằng không vừa nãy anh đã trực tiếp cưa cậu luôn rồi chứ không chỉ đánh cho một trận đơn giản vậy đâu."
Hắn hoạt động cánh tay một chút, nhắm mắt lại, rồi hướng thẳng về phía đám quái vật đằng xa, nói: "Các ngươi… làm người khác muốn nổi điên lên mà!"
"Hoa lạp lạp" —— Trong nháy mắt sau đó, ngay dưới cái nhìn chăm chú của cả đám người ở đây, một bộ trường bào cùng với áo da Dạ Y lập tức từ bên trong không gian hệ thống, trống rỗng xuất hiện, bay lên người Lâm Ân.
Cúc áo và khóa kéo tự động khép kín.
Dây giày ống tự động thắt lại thành một cái nơ con bướm.
Chiếc mặt nạ mỏ chim màu đen lạnh lẽo làm giá trị tinh thần của người ta điên cuồng giảm xuống cũng chậm rãi đeo lên mặt Lâm Ân.
Lâm Ân ngậm điếu thuốc lá, nheo mắt nhìn qua, ngay trong nháy mắt khi chiếc mặt nạ mỏ chim ấy đóng lại, hai luồng sương khói lập tức vang lên một tiếng “Hô xoẹt” đã từ hai bên sườn của chiếc mặt nạ mỏ chim kia, phun mạnh ra ngoài.
Phần viền của đế giày bằng kim loại chạm xuống đất, phát ra tiếng vang trong trẻo.
Lâm Ân hoạt động cổ tay một chút. Ngay sau đó, từ bên trong chiếc mặt nạ mỏ chim lành lạnh kia đã truyền đến giọng nói bình thản của hắn: "Cùng tiến lên đi, vừa lúc bắt đám các ngươi đến cho ta hạ hỏa."
...
Bên trong phòng hội nghị, thuộc tổng cục siêu nhiên.
Từng bộ thi thể ngã xuống trong vũng máu, mười mấy con quái vật hình người toàn thân một màu tái nhợt đang quỳ rạp dưới mặt đất, vây quanh những bộ thi thể kia không ngừng gặm cắn và nhai nuốt.
Bên trong phòng hội nghị tối đen là một mảnh đống hỗn độn, nhưng vẫn mơ hồ có thể nhìn thấy một vài bóng đen đội mũ, mặc trường bào đang đứng sừng sững ở phía trước ghế chủ vị.
Phía trên chiếc trường bào của cả đám người này đều được khắc lên hình ảnh xúc tu và nhãn cầu huyết sắc.
Mà trên ghế chủ vị, có một người da trắng với mái tóc bạc, sống mũi cao, xương gò má thấp đang chống cằm ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt yêu dị mà trống rỗng.
Cùm cụp —— Bên trong hắc ám, hình ảnh trên máy chiếu đang dừng tại tấm màn màu trắng phía đối diện, đúng là pháp trận nghi thức trên tờ giấy triệu hồi mà Lâm Ân viết cho Bạch Dật lúc trước, đồng thời phía dưới pháp trận còn có rất nhiều nội dung giới thiệu khác.
"Triệu hồi Tà Thần?" Người đàn ông da trắng nọ nheo mắt, nhìn thẳng vào hình ảnh pháp trận được vẽ tại khu vực trung tâm của tờ giấy đầy những nếp nhăn, bị bỏ trong cái túi to trước mặt mình kia, đồng thời, đi kèm với nó là nửa cái ngón út bị niêm phong bên trong một cái túi khác.
Trong mắt gã chậm rãi xuất hiện một tia cuồng nhiệt.
"Một loại nghi thức có thể triệu hồi sinh vật địa ngục, cùng với một loại huyết nhục bị nguyền rủa nào đó ư?"
Phải biết rằng, toàn bộ bọn họ chính là tín đồ của huyết nhục chi phối giả.
Mà Bạch Dật lại là nhân loại bình yên vô sự duy nhất trong số rất nhiều những nhân loại lần lượt bị bọn họ hiến tế đến thế giới của vị Tà Thần kia, mà vẫn còn sống quay trở về.
Cho nên ngay sau khi biết được tin tình báo này, bọn họ lập tức bắt tay vào chuẩn bị kế hoạch đi bắt lấy người trẻ tuổi nọ quay về.
Nhưng gã thực sự không ngờ, lần hành động này lại mang đến cho mình một niềm vui ngoài ý muốn.
Cậu thiếu niên kia không chỉ trở về từ địa ngục, còn mang một phần tri thức cấm kỵ từ thế giới kia quay về, một loại phương pháp triệu hồi cổ xưa!
Hơn nữa, chính vì đọc được phần giới thiệu về chú văn kia, người đàn ông da trắng này mới có thể cảm nhận được mức độ tà ác của nghi thức trước mặt mình.
"Tử vong, ô uế, đói khát, máu tươi, ôn dịch, oán hận..." Chỉ đơn giản là nhìn thấy những văn tự này thôi, trên mặt gã đã xuất hiện một loạt biểu cảm vặn vẹo mà cuồng nhiệt ghê người.
Không cần phải nghi ngờ!
Nếu dùng loại pháp trận này để triệu hồi sinh vật tới, đối phương sẽ là một tồn tại tà ác mà vặn vẹo đến không giới hạn!
Thậm chí, còn rất có khả năng, tồn tại kia chính là một trong số những thân thuộc dưới tay vị Thần linh huyết nhục vĩ đại của bọn họ!
Dù không phải, thì một sinh vật đến từ địa ngục chắc chắn sẽ tượng trưng cho nỗi sợ hãi và tai họa kinh khủng nhất.
Nghĩ đến đây, gã lập tức cuồng nhiệt mà híp mắt nói: "Lập tức mang hai món vật phẩm này quay về, giao cho giáo chủ. Nhớ kỹ, nhất định phải bảo quản thích đáng. Đây chính là tri thức cấm kỵ đến từ địa ngục, nhất định không được để mất nó!"
"Vâng!"
Một người mặc áo choàng đen bên người gã lập tức cúi đầu, trịnh trọng đặt ngón tay kia cùng với trang giấy ghi lại nghi thức triệu hồi vào bên trong một cái rương tối đen.
Sau đó, thân thể người này lập tức dung nhập vào bóng đen phía sau.