Ngay sau đó, lượng lớn hư ảnh mang theo tiếng rít gào, nhanh chóng dung nhập vào bên trong đại sảnh, những bộ móng tay sắc bén, nhọn hoắt, đầy thú tính, trực tiếp chộp thẳng về phía đầu bọn họ.
Vương Triều Bắc gắt gao nhìn chằm chằm vào những con ác linh tựa như có giết cũng không hết trước mặt, sau đó gian nan giơ mộc kiếm lên, muốn chiến một lần cuối cùng với chúng nó!
"Trừ tà!" Hai mắt ông đã bị thật nhiều tơ máu phủ kín, phía trên mộc kiếm lại một lần nữa "Rào rào rào" xuất hiện lôi quang.
Nhưng một mảnh lôi quang ảm đạm ấy, lọt vào bên trong vùng hắc ám mênh mông này… chẳng khác nào ánh nến yếu ớt đang lay động trong gió, tùy thời đều sẽ tắt đi.
Ông ấy bùng nổ, trực tiếp chém giết mấy con ác linh trước mặt, nhưng những bộ móng tay sắc bén và đám ác linh khác cũng lao tới, gần trong gang tấc rồi.
Ông ấy biết, mệnh số của mình đã hết, đã không còn cách cứu vãn nữa.
Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên dị biến phát sinh.
Ông —— Một tiếng xé gió xuất hiện ở chỗ sâu trong hành lang hắc ám kia, nhanh chóng truyền đến.
Để rồi ngay dưới cái nhìn chăm chú đầy chấn động của Vương Triều Bắc, đột nhiên trên trán con quái vật đang chuẩn bị dùng móng vuốt sắc nhọn rạch toang ổ bụng của ông ấy, lại lòi ra một nhánh xúc tu sắc bén.
Không chút do dự, nhánh xúc tu kia lại trực tiếp kéo con quái vật ấy vào sâu bên trong hành lang hắc ám.
Cùng lúc này, ở chỗ sâu trong hành lang lại truyền đến một tiếng kêu thảm thiết đầy hoảng sợ của ác linh.
"Đây là..." Toàn thân Vương Triều Bắc không ngừng run rẩy, ông ấy khiếp sợ đưa ánh mắt dồn dập nhìn sâu vào vùng hắc ám đang phủ kín dãy hành lang kia.
Mà cũng chính tại một khắc này, ông ấy chợt nghe được một chuỗi những âm thanh “Tất tất tốt tốt” của một thứ gì đó đặc sệt, dấp dính truyền đến từ bên trong hắc ám.
Rất nhanh sau đó, trước mắt ông lập tức xuất hiện từng nhánh xúc tu mang theo hình dáng kỳ quái, khó có thể gọi miêu tả được, chúng nó chạy dọc theo bốn vách tường bên trong hành lang, sau đó "Ào ào ào" lan tràn vào bên trong đại sảnh.
Cả đám người đang ở bên trong đại sảnh đều phát ra tiếng kêu to đầy hoảng sợ.
"Xúc tu! Là xúc tu!"
"Chẳng lẽ … lại có một con quái vật càng mạnh hơn tới đây?"
Thân thể Vương Triều Bắc run rẩy liên hồi, bước chân không khỏi lui về phía sau, trong khi thanh kiếm gỗ trên tay lại “Lạch cạch” một tiếng rơi thẳng xuống đất, cả người đã bị uy áp thật lớn bên ngoài đè ép đến hít thở không thông.
Ông ấy có thể cảm nhận được một loại khí tức quỷ dị còn đáng sợ hơn đám ác linh lúc trước! Nó giống như một loại hơi thở tượng trưng cho vặn vẹo, tà ác và không thể diễn tả được thành lời.
Khiến cho trái tim lập tức chìm xuống đáy vực lạnh băng.
Vô số những nhánh xúc tu mang đến lực trùng kích mãnh liệt vào thị giác của bọn họ, nó giống như một loại ô nhiễm, kéo toàn thân bọn họ chui sâu xuống dưới đầm băng.
Ngay trong khoảnh khắc những nhánh xúc tu nọ lan tràn ra xung quanh, đột nhiên chúng lao thẳng về phía nhóm ác linh quỷ quái đang ở bên trong đại sảnh, và điên cuồng phát động công kích.
Nhóm ác linh nọ vô cùng hoảng sợ, nhưng không thể phản kháng, chúng chỉ có thể bất lực nhìn những nhánh xúc tu kia trực tiếp mang theo mình, một lần nữa chui vào chỗ sâu bên trong hành lang hắc ám.
Chỉ một thoáng chốc, đại quân ác linh và quái vật vừa đột phá phòng tuyến, đánh sâu vào bên trong đại sảnh, đã bị dọn dẹp sạch sẽ, không còn lại một mống nào.
Mà cũng chính là Vương Triều Bắc đám người sắc mặt tái nhợt chờ đợi những kia xúc tu đối với bọn họ cũng phát động công kích thời điểm, những kia xúc tu cũng ngừng xuống dưới.
Cùng lúc này, một nhánh xúc tu trong đó chậm rãi lan tràn tới trước mặt Vương Triều Bắc.
Bị ép phải quan sát nhánh xúc tu khủng bố nọ ở khoảng cách gần như thế, nhịp hô hấp của Vương Triều Bắc lập tức trở nên dồn dập, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra, rồi, từng giọt từng giọt thấm ướt áo.
Khi đối diện với thứ xúc thể tà ác điên cuồng này, trong lòng ông ấy lập tức sinh ra một loại cảm giác lạnh băng, trống rỗng, căn bản không thể phản kháng được.
Theo bản năng, ông ấy nắm chặt hai tay, khẩn trương chờ đợi tai họa ập xuống.
Có điều… đòn tập kích ác liệt như dự đoán lại không hề xuất hiện, chỉ thấy phần đầu mút của nhánh xúc tu nọ chậm rãi mở ra một con mắt. Con mắt ấy nhanh chóng nhìn lướt qua cả đám người đang rơi vào trạng thái kinh hoàng quá độ trước mặt mình.
Để rồi ngay sau đó, những nhánh xúc tu uốn lượn giống như con rắn kia lại chậm rãi quay trở về hành lang tăm tối.
Mãi cho đến khi toàn bộ xúc tu đều lui về hành lang cả rồi, Vương Triều Bắc mới vô lực ngã ngồi xuống đất, há mồm to thở hổn hển, toàn bộ vạt áo sau lưng ông ấy đều mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp rồi.
Khoảnh khắc kia mang lại cho ông ấy cảm giác, mình vừa nằm mơ thấy một cơn ác mộng.
"Thứ kia… thứ kia rốt cuộc là..." Một người bộ đội đặc chủng khẽ nhúc nhích đôi môi, run rẩy nói, nhưng gã thực sự không biết nên miêu tả tình huống vừa rồi như thế nào.
"Tôi không biết..." Vương Triều Bắc thở hổn hển, tay chân lạnh lẽo nói: "Nhưng nó lại lựa chọn rời đi mà không phát động công kích về phía chúng ta, có điều … loại khí tức này quá đáng sợ, nó khủng bố hơn bất cứ loại yêu ma quỷ quái nào tôi từng gặp."
Nghe xong câu nói này, sắc mặt mọi người càng thêm tái nhợt.
Mà ở bên trong dãy hành lang hắc ám, những tiếng kêu thảm thiết phát ra từ đám ác linh kia vẫn không ngừng truyền đến, một mực kéo dài suốt mấy phút đồng hồ, âm thanh ấy mới từ từ dừng lại.
Ngay bên trong bầu không khí yên tĩnh đến quỷ dị ấy, ở chỗ sâu trong hành lang lại chậm rãi vang lên từng tiếng bước chân, giống như âm thanh một vật bằng kim loại va chạm xuống mặt đất, một mực quanh quẩn bên trong hắc ám.
Tất cả mọi người đều nín thở, trái tim trồi lên tới cổ họng, không ngừng run rẩy mà chăm chú nhìn vào mảnh hắc ám kia.
Từ từ… Bên trong hành lang chợt xuất hiện một mảnh sương khói màu xanh lá.
Ở bên trong mảnh sương khói kia, lại mơ hồ xuất hiện một bóng người cao lớn,
Giống như một sứ giả đến từ địa ngục, bóng dáng chậm rãi xuất hiện ngay trước mắt bọn họ.