Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 475 - Chương 475: Chúc Mọi Người Có Một Giấc Ngủ Ngon!!!

Chương 475: Chúc Mọi Người Có Một Giấc Ngủ Ngon!!! Chương 475: Chúc Mọi Người Có Một Giấc Ngủ Ngon!!!

Chỉ vẻn vẹn không đến nửa phút sau, bên ngoài xe đã hoàn toàn bị sương trắng bao phủ.

Mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra từ sau gáy Kles, sau đó từng giọt từng giọt nhỏ xuống dưới.

Hai mẹ con đã bị bịt miệng, đang ngồi tại hàng ghế sau cũng đưa ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm vào mảnh sương mù màu trắng bên ngoài cửa sổ, một loại cảm giác không thể nói rõ ra, đang nhanh chóng lan tràn bên trong chiếc xe yên tĩnh nọ.

Mà ngay một khắc sau đó, đột nhiên hai mẹ con nọ lại nhìn thấy phía trên mảnh sương mù màu trắng âm trầm kia, có một nhánh xúc tu khổng lồ vừa ầm ầm lao qua sương trắng.

"Ô ô!" Hai mẹ con bọn họ lập tức phát ra một âm thanh hoảng sợ, mang theo áp lực nặng nề, tựa như … đang có một quái vật khổng lồ ẩn mình ở bên trong mảnh sương mù màu trắng ấy.

"Hoa lạp lạp" —— Từng chuỗi những âm thanh “sột sột soạt soạt” truyền đến.

Chỉ thấy ở ngay bên trong mảnh sương trắng bao phủ trước mặt bọn họ, một nhánh xúc tu từ trên không trung, vừa thò xuống, quấn lấy một chiếc xe con bên cạnh, sau đó chậm rãi cuốn chiếc xe con ấy vào chỗ sâu bên trong sương mù.

"Đến rồi!" Kles gắt gao nắm lấy tay lái, mặc dù lúc này, trong lòng bàn tay gã đang liên tục đổ mồ hôi lạnh.

Hắn đang kiểm tra từng chiếc xe một! Để tìm gã!

Không được!

Gã phải nhanh chóng nghĩ biện pháp!

Nhưng nếu gã trực tiếp vận dụng chú thuật, chỉ sợ sẽ nhanh chóng bị hắn cảm ứng ra thôi.

Chẳng lẽ hôm nay gã thật sự bị tóm được, thực sự không tránh khỏi tai họa này sao?

Bởi vì kể cả một người thường xuyên giao tiếp với quái vật ác linh trong khoảng thời gian cực dài như gã, cũng có thể rõ ràng cảm nhận được thứ áp bách và sợ hãi này.

Ánh mắt gã lóe sáng, do dự hồi lâu, tới cuối cùng, gã vẫn quyết định vận dụng chú thuật.

Chỉ đơn giản rằng, nếu bản thân dùng chú thuật, hoàn toàn có thể di chuyển một khoảng vài trăm mét chỉ trong nháy mắt, mà với khoảng cách này, hẳn là hắn có thể thoát khỏi phạm vi bao phủ của sương mù.

Kế tiếp gã có thể thoát khỏi quá trình đuổi giết của hắn hay không, chỉ có thể dựa vào số mệnh mà thôi.

Ngay sau đó, hai tay của Kles trực tiếp nắm chặt lại, huyết quang phun trào giữa hai mắt…

Nhưng đúng vào khoảnh khắc gã muốn thi triển chú thuật…

"Tìm được ngươi rồi." Thì đột nhiên một giọng nói đầy vẻ châm chọc lại vang lên bên ngoài cửa sổ.

Ông —— con ngươi lập tức nở to ra, tựa như không tin nổi vào tai mình.

Ngay sau đó, một cây xúc tu trực tiếp phá vỡ cửa kính xe phát ra một tiếng "Rầm" vang dội, rồi không chút do dự, nó lao tới, chặn ngang cổ gã, quấn chặt lại, rồi kéo vào bên trong mảnh sương mù cuồn cuộn ngoài kia.

"Ô ô ô!!!" Hai mẹ con đang ngồi trên ghế sau xe, lập tức phát ra một tiếng kêu mang theo cảm giác hoảng sợ tột cùng.

Ngay sau đó, từ bên trong sương mù lại truyền đến một chuỗi những âm thanh đánh đập thật mạnh, giống như đang có một người bị ai đó hung hăng nện thẳng xuống đất, hết lần này tới lần khác vậy.

Tiếng kêu thê lương thảm thiết cũng nhanh chóng phát ra từ bên trong mảnh sương mù cuồn cuộn nọ.

Cứ một mực kéo dài chừng mười mấy giây, tiếng đánh đập bên ngoài kia cũng ngừng lại.

Mà mảnh sương mù màu trắng vốn đang phủ kín bên ngoài cũng từng chút từng chút một, bắt đầu tan rã.

Đối với hai mẹ con nhà kia, cảnh tượng này không khác gì một cơn ác mộng khủng bố, bọn họ chỉ biết ngây dại mà hoảng hốt ngồi một chỗ, chứng kiến hết thảy mọi chuyện, trong khi cả người không ngừng run rẩy.

Ngay sau đó, tiếng cửa xe bị ai đó kéo mở vang lên.

Hai mẹ con nọ lập tức giật nảy mình, trên mặt lại lộ ra vẻ sợ hãi.

Bởi vì người xuất hiện lần này, lại không phải gã đàn ông da trắng lúc trước, mà là một quái nhân đeo mặt nạ mỏ chim.

"Đừng sợ! Tôi là cảnh sát, không phải quái vật." Lâm Ân mỉm cười quay đầu, nhanh nhẹn tháo chiếc mặt nạ mỏ chim của mình xuống, để lộ ra dung mạo đẹp trai bên trong.

Ngay sau đó, hắn vươn tay tới, kéo một người trung niên đã hôn mê vào trong, đặt đối phương lên ghế lái.

Hai mẹ con kia lập tức nhận ra, người trung niên này đúng là chồng và cha của bọn họ, người vừa bị kẻ bắt cóc kia mê hoặc, khống chế, sau đó ông trực tiếp xuống xe, bỏ lại hai người bọn họ ở trên này.

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của hai người nọ, Lâm Ân mỉm cười, nhẹ nhàng vươn một ngón tay tới, chỉ thấy một mảnh kim quang chợt lóe lên, hắn bình thản vẽ một đường lên miệng bọn họ.

Cái miệng bị chú thuật dính liền, lập tức bốc lên từng luồng sương mù màu đen, sau đó khôi phục lại như bình thường.

Người phụ nữ kia lập tức ôm chặt lấy con gái mình, run rẩy nói: "Ngài... Ngài là..."

Lâm Ân mỉm cười nói: "Tôi là cảnh sát đặc biệt chuyên đi xử lý những sự kiện linh dị, kẻ vừa rồi là một thành viên của tà giáo, là mục tiêu đang bị chúng tôi đuổi bắt. Cứ yên tâm, mọi người không sao rồi."

Cô bé kia sợ hãi nói: "Vừa rồi... Vừa rồi bên trong sương mù có quái vật!"

Lâm Ân cười ha hả, đưa tay vuốt cái mũi nhỏ xinh của cô bé, nói: "Không phải quái vật đâu, đó là một vị đại ca ca rất tốt bụng. Cô bé, có muốn ăn kẹo không? Tặng em này!"

Chỉ thấy bàn tay Lâm Ân vung lên một cái, giống như đang làm ảo thuật, trực tiếp biến ra một cây kẹo que, rồi tủm tỉm cười, đưa cây kẹo nọ tới trước mặt cô bé.

Cô bé kia chớp chớp mắt, cũng run rẩy đưa tay nhận lấy cây kẹo que nọ.

Lâm Ân mỉm cười, lại móc ra một cái túi tiền dính máu, rút một xấp ngoại tệ từ bên trong ra ngoài, đặt xuống chỗ ngồi trong xe, rồi dứt khoát xoay người đẩy cửa xe ra, bước xuống: "Sau khi tỉnh lại, hãy đi vào trong thành phố sửa xe nhé, chúc mọi người có một giấc ngủ ngon!"

Ngay khi lời nói rơi xuống, một mảnh sương trắng đã phun ra.

Đôi mắt của hai mẹ con nhà nọ chợt trở nên mông lung, rất nhanh, cả hai đã nghiêng đầu, ngủ say tại chỗ.

Chờ tới lúc tỉnh dậy, bọn họ lập tức cho rằng những chuyện vừa xảy ra chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.

...

"Lâm Ân tiên sinh! Ngài sao rồi?" Từ phía xa xa, đám người Duẫn Cầm và Vương Triều Bắc đang nhanh chóng chạy tới.

Mà ngay khi vừa lại gần, bọn họ đã trông thấy Kles đã bị đánh thành đầu heo, đang chìm trong hôn mê, bị Lâm Ân xách trên tay.

Bình Luận (0)
Comment