"Quả nhiên là thế!"
Lâm Ân đưa mắt nhìn bức ảnh đã bị chia nhỏ thành từng những mảnh ghép rời rạc, đang dần dần xuất hiện bên trong đống cơ sở dữ liệu về hộ tịch kia, nhịp hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập.
Đúng vậy, quả nhiên đối phương cũng giống như hắn!
Khi bước vào giai đoạn phản nghịch tuổi dậy thì, Lâm Ân của thế giới này cũng trực tiếp mã hóa toàn bộ tư liệu về mình ở bên trong cơ sở dữ liệu về hộ tịch.
Dựa theo suy nghĩ của hắn ở thời điểm đó…
【 Ta là một tồn tại trâu bò thế này, nếu bị người khác dễ dàng điều tra được thông tin của mình, ta còn có thể gọi là Lâm Ân nữa sao? 】
Lâm Ân mỉm cười nhìn bức ảnh với những mảnh ghép rời rạc kia. Sau khi hiểu rõ được điều này, rốt cuộc hắn cũng có thể yên tâm rồi.
Đúng là trên thế giới này có tồn tại một người giống hệt hắn, một Lâm Ân như hắn, mà hắn ở nơi này không hề rơi xuống địa ngục, vẫn đang sống một cuộc đời bình thường, làm bạn bên cạnh cha mẹ.
"Có lẽ… ta nên đi nhìn họ một cái." Đến đây, Lâm Ân lại ngẩng đầu, trong đôi mắt bắn ra một tia sáng.
Không cần tiếp xúc, chỉ đơn giản là đứng từ phía xa xa liếc mắt nhìn bọn họ một cái cũng được.
Dù trong lòng đã biết, những người ấy vốn không phải cha mẹ chân chính của mình…
Dù trong lòng cũng hiểu, gia đình kia vốn không có bất cứ liên quan gì tới hắn...
Nhưng ít nhất… hắn cũng muốn liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Trên mặt Lâm Ân chợt mỉm cười, hắn đội chiếc mũ phớt cao của mình lên, quơ tay một cái, cầm lấy cổ tay Huyết Oa Oa, nhẹ giọng nói: "Đi thôi! Chúng ta không cần phải tiếp tục ở lại chỗ này nữa."
Huyết Oa Oa có chút sửng sốt nói: "Hả?"
Nhưng cô bé còn chưa nói xong, Lâm Ân đã kéo cánh tay cô bé, thân thể tựa như mị ảnh trực tiếp rời đi.
Ở thời điểm đi lướt qua bên người hai cô gái được phái đến phục vụ mình, đang đứng ngoài cửa, khóe miệng Lâm Ân khẽ nhếch, giọng nói thân thiện của hắn lập tức vang lên bên tai các cô ấy: "Vất vả cho hai cô rồi, xin nhờ hai cô nói lại với bọn họ. Tôi cần phải đi rồi, nếu bọn họ gặp phải chuyện gì đó không thể giải quyết được, cứ cầu nguyện tôi, bất cứ lúc nào cũng được."
"Thuận tiện nói một chút, các cô rất xinh đẹp."
Nói xong, Lâm Ân còn nhẹ nhàng hôn một cái lên khuôn mặt của hai cô gái kia.
Còn hai cô gái kia chỉ cảm thấy một cơn gió nhẹ vừa thổi qua bên tai, rồi ngay sau khi cơn gió ấy đi qua, bóng dáng của Lâm Ân cùng với cô bé Huyết Oa Oa kia đã biến mất bên trong vách tường rồi.
"Á!" Hai cô gái nọ lập tức xấu hổ, phát ra một tiếng hét chói tai.
...
Ngay sau đó, bên trong một căn phòng độc lập thuộc tòa lầu của tổng cục siêu nhiên, Bạch Dật đang ở trong phòng, không ngừng đi qua đi lại.
Đã vài lần, gã muốn đẩy cánh cửa này ra, sau đó đi tìm đại ca của mình, nhưng đều bị người thủ vệ với khẩu súng đã lên nòng trên vai, trực tiếp ngăn lại. Đối phương cũng nói với gã rằng, nếu muốn ra ngoài, nhất định phải có được sự chấp thuận từ cấp trên.
Bạch Dật vô cùng phiền não, gã dùng sức ôm lấy đầu mình, rồi đứng dậy tức giận hét lớn với chiếc camera giám sát bên trên:
"Này! Đám người kia, các người lật mặt hơi bị nhanh đấy! Chúng ta vừa mới kề vai chiến đấu cùng nhau mà? Hơn nữa, nếu không phải tôi đã triệu hồi đại ca của mình tới đây, thì ngày hôm nay, tất cả đều phải chết hết rồi! Này! Các người có nghe hay không? Này! Này!"
Gã vừa nói vừa dùng lực vung vẩy hai tay của mình lên, nhưng rõ ràng là hành động này chẳng có tí tác dụng nào cả.
Tuy bản thân Bạch Dật cũng biết, bọn họ làm như vậy là bởi vì đại ca gã cùng với cô bé kia đều là tồn tại quỷ dị đến từ địa ngục, khẳng định là đám lãnh đạo cấp cao kia đang họp bàn, nghiên cứu và thảo luận về chuyện của đại ca gã, nhưng Bạch Dật vốn chẳng có bất cứ hảo cảm gì với loại trình tự cực kỳ quan liêu kia.
"Các người có nghe hay không? Tôi muốn đi gặp đại ca! Đại ca của tôi còn nợ tôi một cái xx bằng inox đó!" Gã luôn miệng kêu to.
Để rồi ngay một khắc sau đó, Bạch Dật chợt cảm thấy một luồng âm phong thổi qua bên tai: "Có cơ hội sẽ làm cho cậu, đừng có nói vớ vẩn ở chỗ này! Không cảm thấy xấu hổ hả?"
Nghe được âm thanh quen thuộc truyền đến bên tai, Bạch Dật lập tức trở nên mừng rỡ, vội vàng quay đầu nhìn lại.
Ngay sau đó, gã lập tức trông thấy vị đại ca kia của mình đang mặc áo da đen, đội mũ phớt cao, cùng với nụ cười đẹp trai đã trở thành thương hiệu của hắn.
Bạch Dật mừng rỡ nói: "Đại ca, anh..."
"Có gì, chờ sau khi ra bên ngoài lại nói." Khóe miệng Lâm Ân khẽ nhếch lên, hắn vươn tay nâng chiếc kính một mắt của mình, sau đó quơ tay một cái, bắt lấy bả vai của Bạch Dật.
Chỉ trong nháy mắt, những nhánh xúc tu trên người Lâm Ân đã bắn tung ra, trực tiếp đào thành một cái lỗ trên trần nhà.
Sau đó, hắn lại giống như một con bạch tuộc, vừa dùng xúc tu để lôi kéo, vừa cầm lấy tay Bạch Dật và Huyết Oa Oa, nhanh chóng lao vút ra ngoài thông qua lỗ thủng kia.
...
Trong phòng hội nghị.
Một binh sĩ nhanh chóng đẩy cửa tiến vào, gã đưa mắt nhìn nhóm lãnh đạo cao tầng đang họp hành căng thẳng bên trong phòng hội nghị, sau đó vội vàng chỉ một ngón tay về phía cánh cửa, nói: "Các vị trưởng quan! Không tốt! Lâm Ân tiên sinh đã mang theo cô bé ác linh kia trực tiếp rời khỏi phòng khách quý. Sau đó, tiên sinh còn đưa cả Bạch Dật theo nữa, bọn họ chạy trốn rồi!"
Lời này vừa nói ra, đám người Duẫn Cầm và Dương Kha đang ở trong phòng hội nghị đều biến sắc, lập tức đứng lên.
"Cái gì?"
Nhưng vào thời điểm bọn họ dẫn theo một đám người vội vã chạy vào căn phòng của Bạch Dật, toàn bộ những gì còn sót lại chỉ là một lỗ thủng thật lớn trên trần nhà, mà Bạch Dật cùng với Lâm Ân đã biến mất không còn bóng dáng.
Bọn họ lập tức triệu tập toàn bộ kết quả ghi hình của những chiếc camera giám sát được đặt xung quanh tổng cục siêu nhiên tới xem xét.
Mãi cho đến lúc nhìn thấy hình ảnh bên trong một chiếc camera giám sát cuối cùng được đặt bên ngoài bức tường bao quanh khu vực này, bọn họ mới trông thấy một bóng dáng tối đen mà mạnh mẽ, chỉ nhẹ nhàng nhảy một cái đã vọt qua bức tường cao mấy mét, sau đó lập tức biến mất trong màn đêm.
Dường như tổng cục siêu nhiên này chẳng mang lại một chút hạn chế nào đối với hắn, nếu hắn muốn, có thể qua lại tự nhiên.