Cứ như vậy, Lâm Ân nhanh chóng xuyên qua con đường đầy những ánh đèn neon chiếu rọi…
Trên nóc một tòa nhà dân cư cao tầng, một người cha đeo kính mắt đang ôm con gái của mình ngồi phía trước ban công, cầm trên tay một cuốn sách, đọc những câu chuyện hay ho và kỳ thú cho cô con gái nhỏ tuổi của mình nghe.
"Ba ba! Trên thế giới này thật sự có siêu nhân tồn tại sao?" Cô bé kia vừa ngậm núm vú cao su, vừa tò mò hỏi ba của mình.
Ba của cô bé cười khổ mà lắc lắc đầu, nói: "Chúng đều là thứ chỉ tồn tại trong truyện và phim ảnh mà thôi, không hề tồn tại trong hiện thực, con nghe xong chuyện thì trở về ngủ sớm đi nghe không? Ngày mai còn có bài tập phải làm đó."
Cô bé kia có chút chán nản, vừa ngậm núm vú cao su vừa nói: "Thật sự không có ư? Chẳng lẽ những thứ trong truyện đều là giả sao?"
Ba của cô bé xoa xoa đầu con gái mình, thực sự không đành lòng nhìn thấy vẻ mất mát bên trong đôi mắt ngây thơ ấy, gã bật cười ha hả nói: "Cũng không nhất định, có lẽ chúng ta chưa từng nhìn thấy những thứ ấy mà thôi, nhưng con cứ chăm chỉ học hành, ngoan ngoãn, nói không chừng một lát nữa, con vừa ngẩng đầu nhìn lên, là có thể trông thấy siêu nhân rồi."
Nghe được điều này, trước mắt cô bé kia lập tức trở nên sáng ngời.
"Thật ư? Vậy con có thể gả cho siêu nhân hay không?"
Ba của cô bé có chút lúng túng nói: "Có lẽ là được... Nếu con thật sự nhìn thấy bọn họ..."
Cô bé kia nghe xong lời nói của ba mình, lập tức ôm theo cõi lòng đầy mong đợi, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt hướng thẳng ra bầu trời đêm bên ngoài khung cửa sổ.
Mà ngay tại khoảnh khắc này, đột nhiên một thiếu niên đội mũ phớt cao, mặc chiếc áo da màu đen, vừa vặn dừng chân ngay trên đoạn ban công bên ngoài cửa sổ nhà bọn họ, bên trong con ngươi tối đen của hắn lập tức phản chiếu gương mặt của cô bé trong phòng kia.
Cô bé ấy lập tức há to miệng, núm vú cao su trong miệng cũng rớt xuống đất.
Lâm Ân có chút sững sờ, nhưng rất nhanh, bàn tay hắn đã vung lên, búng vành mũ phớt, rồi hướng thẳng về phía cô bé để lộ ra dung mạo đẹp trai của mình, thậm chí còn chớp chớp mắt hai cái, sau đó mới nhanh chóng lướt đi.
Cô bé kia chỉ biết ngơ ngác mà há to miệng nhìn chằm chằm vào hắn.
Chờ sau khi nhìn thấy bóng dáng đẹp trai kia rời khỏi ban công nhà mình, cô bé lập tức vung đôi cánh tay nhỏ bé mũm mĩm, chỉ về phía ban công, khiếp sợ nói: "Ba ba! Ba ba! Thật sự có siêu nhân! Vừa nãy siêu nhân đã đứng ngay trên ban công nhà chúng ta!"
Ba của cô bé lập tức ngơ ngác nhìn qua: "Con à, con nhìn nhầm rồi?"
"Thật sự có! Người nọ đúng là siêu nhân! Con không lừa ba đâu!"
Cô bé kia vừa nói xong, đã nhanh chóng chạy vụt qua bên đó, dán gương mặt đầy tò mò mà mừng rỡ lên tấm kính thủy tinh trên cửa sổ, trong mắt đầy ánh sao lấp lánh, một mực ngắm nhìn bầu trời đêm phía xa xa.
"Không nhìn thấy! Không nhìn thấy nữa rồi! Nhưng mà anh ấy đẹp trai quá!" Cô bé nọ lại nhanh chóng quay đầu, dùng ánh mắt đang tỏa sáng lấp lánh của mình, vui sướng vòng đôi tay nhỏ bé, ôm chặt lấy người mình, nói: "Ba ba! Con đã nhìn thấy siêu nhân thật rồi! Siêu nhân sẽ đến cưới con phải không? Ba ba!"
Trong khoảnh khắc này, trên gương mặt ba ba của cô bé hiện lên đầy dấu chấm hỏi (? Д? ), gã thực sự không biết mình nên trả lời như thế nào. Gã cũng đưa mắt nhìn về phía bầu trời đêm ngoài cửa sổ, nhưng trước mắt là một mảnh tối đen, cái gì cũng không có, trong lòng khẳng định là con gái mình hoa mắt rồi, gã lập tức khụ khụ hai cái, nói: "Chắc là vậy..."
...
Mười phút sau, phía trước một căn biệt thự nhỏ độc lập nằm gần trung tâm thành phố, bóng dáng Lâm Ân vừa mạnh mẽ mà nhẹ nhàng hạ xuống dưới lầu.
Nhìn thấy tòa biệt thự kiểu châu Âu có đình viện và hoa viên riêng biệt trước mắt, Lâm Ân có chút do dự hỏi: "Nơi này chính là nhà của cậu? Hóa ra nhà cậu lại giàu có như vậy? Có cả biệt thự ở khu trung tâm ư?"
Bạch Dật thoáng đỏ mặt, ngượng ngùng xoa xoa đầu, nói: "Không... Là cha em làm ăn buôn bán nhỏ một chút, cũng không tính là người có tiền..."
Lâm Ân do dự hỏi: "Hiện giờ ba mẹ cậu cũng ở nơi này sao?"
Bạch Dật khụ khụ hai cái, ngượng ngùng nói: "Ách... Cái này là nhà trong khu trường học [1]... Chỉ có một mình em ở thôi, còn có mấy người hầu nữa..."
"Cậu coi cái này là nhà trong khu trường học hả?" Lâm Ân trố mắt nhìn Bạch Dật, âm vực cũng đề cao thêm hai độ.
Má nó, tâm lý căm ghét tư bản bắt đầu bị đẩy lên cao rồi nhé!
Má nó!
Hóa ra tên này luôn giả vờ rằng bản thân mong manh yếu đuối, hóa ra … hóa ra gã lại cmn … là một tên phú nhị đại!
Bạch Dật nhanh chóng lắc lắc đầu, lại đưa mắt cảnh giác nhìn thoáng qua xung quanh, cuối cùng mới giơ tay lên, có chút kinh hãi nói: "Đại ca! Anh nói nhỏ một chút, tuyệt đối đừng để người khác phát hiện ra. Phỏng chừng phần lớn người đang sống bên trong tiểu khu này đều biết chuyện em bị điều tra rồi, nếu để người ta nhìn thấy, kiểu gì cũng sẽ dẫn đến hàng đống những người tò mò, chú ý không cần thiết."
Nói xong, Bạch Dật thật cẩn thận đi tới cửa nhà mình, nhanh chóng tìm ra một chiếc chìa khóa được để bên trong khe hở dưới chiếc thảm cạnh cửa, rồi lập tức cười hì hì nhếch nhếch lông mày tiến tới, chỉ nghe “Cờ - rắc” một tiếng, gã đã lén lút mở được cánh cửa trước mặt ra rồi.
Sau đó, Bạch Dật dẫn theo Lâm Ân, lặng yên không một tiếng động đi vào phòng khách. Tới đây, gã ném cho Lâm Ân một cái ám hiệu, dặn hắn hãy giữ im lặng, sau đó nhanh chóng mà lặng lẽ đi tới căn phòng của mình, mở cánh cửa bên ngoài ra.
"Đại ca, mau vào đi! Đây chính là phòng của em! Đừng để quản gia phát hiện!"
Sau đó, gã lại lặng lẽ mở đèn trong phòng lên, Lâm Ân lập tức bị thế giới tượng mô hình hai chiều trong căn phòng kia làm kinh hoảng.
-----------------
[1] : nhà trong khu trường học: chính là những ngôi nhà nằm trong một khu học ở Trung Quốc cho phép học sinh nhập học miễn phí đến trường gần nhất. Học sinh tận dụng nhà của khu học có thể vào trường gần nhất mà không cần thi. Nhưng vấn đề là giá nhà ở những khu này cực kỳ cao, nhiều khi có tiền cũng không có chỗ mà mua.