Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 495 - Chương 495: Mẹ!

Chương 495: Mẹ! Chương 495: Mẹ!

Tiếng xe phanh gấp lại vang lên.

Người lái chiếc xe buýt trường học với sắc mặt tái nhợt, đang chết lặng ngồi trên ghế lái, đưa ánh mắt run rẩy nhìn về phía thiếu niên vừa bị đánh bay ra ngoài kia.

Xảy ra tai nạn xe cộ!

Xảy ra tai nạn xe cộ rồi!

Cánh cửa bên ngoài chiếc xe buýt trường học kia khẩn cấp mở ra, một đám học sinh trung học run rẩy chạy ào xuống dưới.

Mười mấy học sinh lập tức chạy thẳng về phía bóng người đang nằm trong vũng máu đằng kia.

"Mau! Mau gọi xe cứu thương!"

"Cậu ấy đột nhiên xông ra, đây thực sự không phải lỗi của tôi mà!"

"Hiện giờ không phải thời điểm cân nhắc mấy chuyện này, mau gọi 120, mau lên!"

Âm thanh ồn ào, tiếng người vội vã.

Nhưng bọn họ chỉ là một nhóm học sinh trung học, đã bao giờ trông thấy cảnh tượng máu chảy đầm đìa trước mắt đâu, cả đám đã bắt đầu rơi vào hỗn loạn rồi.

Mà đúng vào lúc này, giữa đám người chợt truyền đến một giọng nói của con gái: "Tôi từng học một khóa hộ lý điều trị. Mọi người không nên đụng vào người cậu ấy, bằng không rất có khả năng sẽ tạo thành thương tổn lần thứ hai."

"Hãy giao cho tôi đi."

Rất nhanh sau đó, một cô bé tóc dài mặc đồng phục, đã đi tới, đẩy đám người trước mặt mình ra, tới ngồi xổm bên người Lâm Ân, hình ảnh phản chiếu bên trong con ngươi màu đen ấy chính là cậu thiếu niên đang nằm trong vũng máu kia.

Cô bé vươn tay chạm vào gương mặt của thiếu niên nọ.

Nhưng ngay trong nháy mắt khi bàn tay chạm vào, giống như thân thể mình đã bị một luồng điện lưu đánh trúng, khiến cho con ngươi của cô bé đột nhiên nở to ra, vô số hình ảnh xa lạ nhanh chóng xâm chiếm, một mực chuyển động trong đầu.

Giống như… đây là một loại cảm ứng khó có thể nói rõ thành lời.

Mà cũng chính tại một khắc kia, “Ba” ——Một bàn tay máu chảy đầm đìa trực tiếp túm lấy cổ tay cô bé vừa chạm vào gò má thiếu niên nọ.

Cả đám người xung quanh lập tức lộ vẻ mặt tái nhợt, không khỏi lui về phía sau một bước.

Hắn còn sống!

Hóa ra hắn vẫn còn sống!

Rồi ngay dưới cái nhìn chăm chú đầy kinh ngạc của thiếu nữ kia, Lâm Ân vốn đang nằm giữa vũng máu, lại chậm rãi vặn vẹo chống tay đứng lên.

Sau đó, hắn quay đầu qua, hình ảnh phản chiếu bên trong con ngươi của thiếu nữ nọ cũng xuất hiện gương mặt với biểu cảm đầy nặng nề và đầm đìa máu của hắn.

Một khắc kia, cô bé ấy kinh ngạc, đôi môi khẽ run rẩy, tựa như muốn nói điều gì đó, lại một câu cũng nói không nên lời.

Cuồng phong gào thét thổi bay mái tóc của cô.

Cô bé đã nhìn rõ khuôn mặt ấy, cũng nhìn rõ ràng đôi con ngươi tối đen như đêm mùa đông kia.

Bọn họ... Lại giống nhau đến thần kỳ...

Nhưng giữa hai người hoàn toàn không có lấy một chút đối thoại hay trao đổi nào.

Dường như trong mắt hắn đang ẩn chứa một loại chấp niệm nào đó nhất định phải hoàn thành, bởi vì thậm chí hắn còn không thèm liếc mắt nhìn đám người chung quanh lấy một cái, ngay sau đó đã vội vàng đứng dậy từ giữa vũng máu kia, toàn thân vặn vẹo.

Hắn ngẩng đầu, lại một mực chạy thẳng về con đường phía trước.

Dù đã bị xe đụng bắn xa hơn mười mét…

Dù trên người chảy nhiều máu như vậy…

Nhưng hắn lại tỏ vẻ thản nhiên, giống như không có bất cứ chuyện gì xảy ra cả, giống như thân thể hắn vốn là bất tử vậy.

Nhóm người chung quanh với sắc mặt tái nhợt, vội vàng nhường đường cho hắn, thiếu nữ kia vẫn kinh ngạc dõi mắt nhìn theo bóng dáng đang không ngừng chạy về phía trước của đối phương, mà phương hướng kia chính là con đường quen thuộc cô bé đã sống suốt mười bảy năm qua.

Phía cuối con đường ấy... chính là nhà của cô bé.

"Lâm Anh... Hình như người kia rất giống..." Cô bé kia kinh ngạc nói: "Rất giống bạn..."

...

Không ngừng chạy tới! Không ngừng lao đi!

Miệng vết thương trên thân thể đang không ngừng khép lại, máu tươi nhuộm đỏ hai mắt, tầm mắt mơ hồ.

Tuy hắn vẫn có thể nhìn thấy căn nhàn quen thuộc nằm phía cuối con đường kia… cực kỳ rõ ràng, nhưng thân thể hắn lại càng ngày càng chớp lóe kịch liệt, giống như bất cứ lúc nào, hắn cũng phải hoàn toàn biến mất ở thế giới này vậy.

Chỉ còn mười giây đồng hồ cuối cùng!

Thậm chí hắn còn có thể nghe được tiếng vọng thật vang truyền đến vào thời điểm bàn chân hắn chạm xuống đất…

Còn có thể nhìn thấy thế giới trước mắt đang không ngừng bị vặn vẹo…

Cùng với tiếng nỉ non thì thầm mang theo lời kêu gọi gấp gáp một mực truyền đến bên tai…

Hắn gần như đã cắn vỡ hàm răng, máu tươi nhuộm dần hai mắt.

Chỉ cần cho ta liếc mắt nhìn bọn họ một cái thôi cũng được!

Bởi vì ta cũng không biết, sau lần này bị rơi xuống dưới địa ngục kia thì phải đến khi nào, ta mới có thể một lần nữa quay lại!

Không cần biết như thế nào...

Không cần biết phải trả giá ra sao, ta cũng muốn...

Rốt cuộc, ngay tại khoảnh khắc cuối cùng, Lâm Ân đã trông thấy bóng dáng quen thuộc đang chăm sóc bồn hoa ngoài sân, trông thấy lọn tóc mai đã xuất hiện vài sợi bạc của bà, cũng trông thấy gương mặt với vài nếp nhăn quen thuộc…

Khoảnh khắc ấy, hốc mắt Lâm Ân trực tiếp biến thành một mảnh đỏ bừng.

Vào giây phút này, cảm tình vốn bị dồn nén trong ngực suốt hai năm qua lập tức bùng lên, như nước lũ tràn bờ, phá toang con đê.

Hắn dùng lực mở miệng, lại dồn hết sức mốn hô lên một chữ kia, nhưng khi tới bên miệng, âm thanh bị đè nén xuống, chỉ còn lại tiếng nói khàn khàn.

Mẹ!

Mẹ!

Mẹ ơi!

Trên mặt nước mắt giàn giụa, hắn dùng hết toàn lực chạy về phía trước, khoảng cách giữa hắn và bóng người kia cũng càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

Bóng dáng mà hắn vẫn một mực tưởng niệm, người thân nhất mà trong lòng hắn luôn cảm thấy có lỗi trong suốt hai năm qua…

Tuy hắn biết đây là thế giới song song, mà không phải địa cầu của hắn, nhưng hắn thực sự không thể kiềm chế nỗi khát khao muốn chạy thẳng đến trước mặt bà ấy...

Dù có bị đối phương coi là một kẻ xa lạ dở hơi, rồi trực tiếp đuổi đi cũng chẳng sao!

Dù có bị đối phương coi là một tên khốn nạn thích đùa dai, rồi đánh cho một trận cũng được!

Hắn thật sự rất muốn gọi một tiếng kia...

Nhưng ngay tại khoảnh khắc này, thời gian đếm ngược tới lúc triệu hồi trở về đã kết thúc.

Hắn lập tức cảm nhận được mệnh lệnh triệu hồi đến từ vực sâu kia.

Vào giờ phút này, đột nhiên vùng không gian ở ngay sau lưng hắn chợt nứt ra một khe hở tối đen, lực hút mạnh mẽ bên trong đã ngăn chặn, không cho hắn tiếp tục tiến về phía trước nữa.

Bình Luận (0)
Comment