Nhà ga.
Bạch Dật trừng lớn hai mắt, hai tay ôm lấy người, đang run rẩy ngồi trên hàng ghế sau của một chiếc xe vừa gọi.
Mà ở bên cạnh gã, Huyết Oa Oa đang dùng ánh mắt hưng phấn vô cùng nhìn chằm chằm vào gã, đầu lưỡi thật dài không ngừng “Sạt sạt sạt…” lướt qua, để lại từng dấu vết đói khát trên người gã.
"Cô bé, cô sẽ không... Sẽ không muốn ăn tôi chứ?"
Huyết Oa Oa cười hì hì, khẽ liếm khóe miệng, chiếc chuông đồng dưới mắt cá chân lập tức “Đinh đinh đinh” vang lên, cái miệng nhỏ nhắn thản nhiên nói: "Bác sĩ vô lương đã đi mất rồi. Hì hì hi, đại ca ca à, Oa Oa thật sự đói lắm rồi, nếu không anh cho Oa Oa cắn một miếng đi? Cứ yên tâm, chỉ một miếng nhỏ thôi mà~"
Bạch Dật hoảng sợ vội vàng ôm lấy đầu mình, rồi không dám nhìn thẳng vào con ác linh trước mặt nữa, gã hoảng hốt chuyển mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cả người như muốn sụp đổ luôn rồi.
Đại ca ơi, sao anh đi vội vàng nhu vậy? Anh để con ác quỷ này ở lại bên người tiểu đệ, tiểu đệ thật sự… không có một chút cảm giác an toàn nào đâu!
"Đại ca!"
...
Thành Hắc Dạ, thế giới hắc ám.
Trong căn phòng đầy máu đen, Lâm Ân đang im lặng, bó gối ngồi dưới đất, đột nhiên hắn ngẩng đầu, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Một mảnh bầu trời tối đen lập tức ánh vào đôi mắt hắn, màu máu dữ tợn cũng nhanh chóng lấp kín con ngươi.
Hắn biết.
Hắn vừa một lần nữa bị kéo trở về thế giới hắc ám này rồi.
Kéo trở về địa ngục.
Trái Trái lo lắng mà nâng tay lên, nhìn Lâm Ân nói: "Đầu, ngươi đang thương tâm ư?"
Cô bé lại vươn tay xoa xoa đầu Lâm Ân, muốn an ủi hắn.
Lâm Ân ngẩng đầu, cười khổ một tiếng, rồi kẹp chặt cô bé ấy lại, nói: "Dường như cũng có một chút... Nhưng nhìn cũng được nhìn rồi, cái chính là … nơi đó vốn không phải thế giới của ta, chỉ là một thế giới song song thôi, bọn họ cũng có cuộc sống của chính mình, ta xuất hiện… ngược lại là đang quấy rầy bọn họ."
Nói đến đây, hắn lại im lặng. Hắn biết, lúc ấy mình đã quá mức kích động rồi. Nhưng nếu thật sự bắt bản thân phải đè nén cảm xúc xuống, hắn hiểu… có lẽ mình rất khó mà làm như vậy được.
Đặc biệt là khi biết, ở trên thế giới kia, ở trên thế giới mang tên là Lam tinh ấy, cũng có ba mẹ của hắn tồn tại, hắn thực sự không nhịn được mà suy nghĩ rằng... bọn họ chính là cha mẹ ở thế giới của hắn...
Hắn thực sự không thể tưởng tượng được, trong hai năm mình mất tích này, cha mẹ đã già đi bao nhiêu rồi...
Hắn xoa xoa hốc mắt của mình, trên mặt lại một lần nữa lộ ra nụ cười mỉm bình thản của thiếu niên.
Sau đó, hắn vỗ vỗ mông mình, đứng lên.
"Cứ như vậy đi, dù bản thân phải ở bên trong thế giới hắc ám này, ta cũng muốn cố gắng mà sống sót, có lẽ đến một ngày nào đó, ta lại có thể chân chính quay về quê hương."
"Có thể chân chính mà trở lại thế giới thuộc về ta kia."
Hắn xoay người, mang theo nụ cười bình thản, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng.
Bởi vì mặc kệ nói như thế nào thì ít nhất là hắn vẫn còn có hy vọng.
Chỉ mong rằng, cái ngày mà hắn hy vọng kia… sẽ đến sớm một chút.
Gió nhẹ vù vù thổi từ bên ngoài cửa sổ tiến vào, vén lên một mảnh lụa mỏng.
Chỉ là trong mơ hồ, dường như có một âm vang trầm thấp, lặng yên không một tiếng động, trôi đi bên tai Lâm Ân.
【 đinh! Độ phục hồi của ngươi 5%】
...
Nửa giờ sau, bên trong một gian đại sảnh hắc ám mà trống trải nằm dưới lòng đất của thành Hắc Dạ.
"Chuyện này ta đã biết, ta vẫn một mực chú ý tới tình huống của ngươi. Cho nên tối hôm qua, ta cũng cảm nhận được dao động triệu hồi ấy. Nói cách khác, ngươi đã đi một chuyến đến thế giới trước kia của Bạch Dạ?"
Vị thiên sứ đang bị xiềng xích trói chặt kia ngẩng đầu, bên trong đôi mắt phản chiếu gương mặt của Lâm Ân đang ngồi phía đối diện.
Lại nói, từ sau khi Lâm Ân lại một lần nữa bị kéo vào thế giới này, hắn lập tức đi đến nơi đây, bởi vì trong lòng hắn đang có rất nhiều vấn đề cần được chủ mẫu chỉ điểm và chứng thực.
"Đúng vậy thưa chủ mẫu." Lâm Ân xoa xoa huyệt Thái Dương, nghiêm túc nói: "Là một người anh em của tôi đã triệu hồi tôi qua bên đó, bọn họ bị một tổ chức có tên là thần giáo Huyết Nhục công kích, mà có vẻ như vị Tà Thần đang được tổ chức nọ thờ phụng cũng là một tồn tại thuộc về thế giới hắc ám."
"Bọn họ gọi đối phương là【 huyết nhục chi phối giả 】."
Ở thời điểm, thiên sứ bị trói nghe cái tên nọ phát ra từ trong miệng Lâm Ân, trong hai mắt bà lập tức tản ra một mảnh hào quang màu vàng.
Nhưng vẻ mặt của bà cũng chẳng lộ ra vẻ ngoài ý muốn quá mức.
"Đúng là ta có biết một chút."
"Trên thực tế, trong vài chục năm gần đây, Bạch Dạ vẫn luôn đi khắp nơi trên thế giới hắc ám, điều tra tung tích của tên Tà Thần nọ, bởi vì chuyện lúc trước khiến hắn vô cùng thống hận tên Tà Thần nọ cùng với đám thân thuộc của đối phương."
Lâm Ân gật đầu, tỏ vẻ mình hiểu được.
Bởi vì thông qua kịch bản khảo nghiệm ngày ấy, hắn đã biết, Bạch Dạ chính là Uông Đào, cũng là người của Lam tinh, chỉ là ông ấy rơi vào thế giới này sớm hơn Bạch Dật một chút mà thôi.
Hơn nữa, Lâm Ân cũng trông thấy mấy chữ【 huyết nhục chi phối giả 】nọ xuất hiện trên cuốn bút ký của mẹ Bạch Dạ.
Thật hiển nhiên, từ trước khi Bạch Dật bị hiến tế, tồn tại tà ác này đã thẩm thấu vào bên trong thế giới kia từ rất lâu rồi.
Lâm Ân dò hỏi: "Chủ mẫu, rốt cuộc tên huyết nhục chi phối giả kia là một tồn tại như thế nào?"
Thiên sứ bị trói chậm rãi nói: "Ta biết được không nhiều về hắn. Nhưng căn cứ vào những tin tức ta nắm giữ, thì có vẻ như, hắn vốn được sinh ra bên trong thế giới hắc ám này, và hiện giờ, đã trở thành tồn tại đồng cấp với ta rồi."
"Ngươi nói ngươi gặp được thần giáo Huyết Nhục ở Lam tinh, điều này nói lên rằng, thế lực của hắn đã thẩm thấu vào bên trong thế giới kia khá lâu rồi, thậm chí còn xây dựng nên quy mô ban đầu nữa, bởi vì thần giáo Huyết Nhục cũng là một thế lực khổng lồ tồn tại ở nơi này."
Nghe đến đây, trong lòng Lâm Ân khẽ động nhưng hắn vẫn không nói gì.
Thiên sứ bị trói tiếp tục nói: "Mà nếu nói đến thần giáo Huyết Nhục, thì không thể không đề cập tới một giáo phái khác, một mực đối chọi gay gắt với bọn họ, thần giáo Cơ Giới."