Lâm Ân nói: "Đương nhiên là khẳng định rồi! Chẳng lẽ trong chuyện này tôi còn có thể đùa giỡn sao?"
Nhân viên công tác kia xoa xoa huyệt Thái Dương, lắc đầu nói: "Vậy… tôi rất tiếc khi phải nói với cậu rằng, trải qua bước đầu phân tích và thử nghiệm, chúng ta đã cho ra kết quả, xác suất triệu hồi thành công của câu chú ngữ do cậu cung cấp chỉ có không đến 1%... Nói cách khác, triệu hồi một trăm lần, cũng không nhất định có thể thành công một lần..."
Lâm Ân: "..."
Nhân viên công tác kia thật cẩn thận nói: "Nếu không cậu đi sửa lại một chút?"
Mà Trái Trái đã nghẹn cười đến mức chuẩn bị không nhịn được nữa rồi. Còn Lâm Ân lại mở to đôi mắt cá chết, vội vàng tiếp nhận tờ giấy kia, rồi cẩn thận đọc lại phần chú ngữ triệu hồi vừa được mình tự tay viết ra.
Làm sao có thể chứ?
Rõ ràng là hắn cảm thấy không có một chút vấn đề nào mà?
Chẳng lẽ hắn không phải Nhân tộc chính thống? Chẳng lẽ hắn không phải lương y chuyên chữa trị?
Hắn đau khổ suy nghĩ hồi lâu, một mực cau mày cắn lấy cán bút, cuối cùng lại sửa chữa một vài từ, tăng thêm vài câu.
"Lần này không còn vấn đề nữa rồi." Lâm Ân gật đầu, sau đó trịnh trọng mà đưa tờ giấy đã sửa chữa xong, một lần nữa giao cho nhân viên công tác kia.
Nhân viên công tác kia mở ra đọc thử.
【 Hỡi Dạ Y Nhân tộc đang hành tẩu bên trong thế giới hắc ám. 】
【 Hỡi người bạn thân của căn nguyên luôn dốc toàn lực cho chữa trị và cứu vớt. 】
【 Hỡi người chấp hành chính nghĩa! 】
【 Hỡi kẻ bài trừ nguyền rủa! 】
【 Hỡi bác sĩ thiện lương được người người tôn kính bên trong hẻm Du Hồn, hỡi vị học đồ dược tề sư mang lại hạnh phúc và lòng cảm động cho người khác! 】
【 Ta khẩn cầu lực lượng chữa trị từ ngài, thỉnh cầu ngài hãy hàng lâm và ban ân trạch! 】
Nhân viên công tác kia có chút nhức trứng mà đưa tay lên gãi gãi đầu, không biết vì sao, cô ấy lại có cảm giác đoạn chú ngữ này cũng chẳng khác lúc trước là mấy!
Như thể hắn chỉ xóa trộn đống chữ nghĩa lúc trước lên rồi một lần nữa sắp xếp lại chúng vậy, cái này thực sự có thể triệu hồi thành công sao?
Rất nhanh, hơn mười phút nữa lại trôi qua.
Ngay sau đó, nhân viên công tác kia có chút mừng rỡ nhanh chóng đi từ phía hậu đài tới, nói: "Tiên sinh, tuy vẫn không triệu hồi thành công, nhưng chúng tôi cũng có kết quả phân tích rồi."
"Lần này xác suất triệu hồi thành công của cậu đã tăng hơn lần trước hai lần!"
"À không, gia tăng thêm hơn ba lần nữa đó! Tiên sinh! Sắp được 3% rồi!"
Lâm Ân: "..."
Trái Trái: "(nghẹn cười)"
Lâm Ân mở to đôi mắt cá chết nói: "Bao nhiêu mới được coi là đủ tư cách?"
"90% trở lên."
Lâm Ân: "..."
Lần này, rốt cuộc Trái Trái cũng không nhịn được mà phá lên cười, thậm chí cô ấy còn cười ngặt cười nghẽo, cười không dừng lại được, ヽ(≧? ≦)? Thiếu chút nữa là cười văng cả ra ngoài rồi.
"Ha ha ha ha! Cười chết ta, đầu, đoạn chú văn mà ngươi viết có thể thành công mới là gặp quỷ đó! Căn bản là không thể thành công được mà! Ha ha ha ha!"
Lâm Ân (╬ ̄ 皿  ̄) trực tiếp vươn tay phải, túm lấy Trái Trái đang cười ngặt cười nghẽo kia, điên tiết nói: "Trái Trái ngươi bớt châm chọc ta đi, có giỏi ngươi tới viết giùm cái!"
Trái Trái nghẹn cười trực tiếp quơ lấy tờ giấy ghi chú ngữ nọ, lại vừa cười hì hì vừa cầm bút nói:
"Được! Cứ ngồi yên đấy! Cái đầu ngốc nghếch ngươi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, rất khó mà đánh giá chính xác bản thân được. Lần này không cần sửa lại, Trái Trái chỉ cho ngươi thêm một câu thôi, nhưng cam đoan là xác suất thành công sẽ thẳng tắp bay lên!"
Nói xong, Trái Trái hừ một tiếng, khẽ tủm tỉm cười, rồi không vội không chậm cầm lấy cây bút lông chim, xoát xoát xoát viết xuống một hàng chữ trên mặt giấy,
Sau đó ( ̄︶ ̄) có vẻ vô cùng hài lòng, cô ấy ném trả tờ giấy kia lên quầy lễ tân.
"Lần này lại triệu hồi thử một lần xem!"
Nhân viên công tác kia có chút do dự cầm lấy tờ giấy nọ, mở ra nhìn một chút, sau đó khóe mắt điên cuồng run rẩy lên, thậm chí ánh mắt cô ấy nhìn về phía Lâm Ân cũng thay đổi, trở nên vô cùng quái dị.
Lâm Ân: "???"
"Thật sự có thể chứ? Câu này có bất thường quá hay không..." Nhân viên công tác kia khó xử hỏi.
Trái Trái lại hài lòng vẫy vẫy tay nói: "Cứ dựa vào tờ giấy này đi, bằng không cô bảo hắn ở lại trong này sửa tới sửa lui, sửa cả một ngày cũng không mang đến hiệu quả gì đâu."
Lâm Ân do dự nói: "Ngươi viết cái gì đó?"
Trái Trái tủm tỉm cười, tâm trạng cực kỳ sung sướng nói: "Cứ đợi rồi ngươi sẽ biết!"
...
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Rất nhanh, mười phút nữa lại hết.
Mà tại khoảnh khắc này, Lâm Ân vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, lại đột nhiên cảm nhận được một luồng dao động thật lớn vừa xuất hiện đã trực tiếp tập trung lên người hắn.
Hắn lập tức kinh ngạc mà mở to mắt, lại một lần nữa trải qua cảm giác bị người triệu hồi lúc trước rồi.
"Hóa ra lại thật sự thành công sao?"
Hắn không chút do dự, đã vội vàng lựa chọn tiếp nhận.
Mà thân thể hắn cũng lập tức hiện ra ngay trên tòa pháp trận màu máu được nhóm nhân viên công tác tiến hành triệu hồi thử nghiệm đối với hắn ở bên trong hậu đài, bởi vì là khoảng cách triệu hồi quá ngắn, nên di chuyển vô cùng nhanh.
Ngay khi nhìn thấy bóng dáng Lâm Ân chậm rãi xuất hiện, mấy nhân viên công tác phụ trách tiến hành triệu hồi kia đều buông lỏng một hơi, nhưng ánh mắt bọn họ dành cho hắn lại tương đối kỳ lạ.
"Đúng là tôi cũng không ngờ, tiên sinh ạ." Nhân viên công tác kia cầm theo tờ chú ngữ, mỉm cười đi về phía Lâm Ân đang đứng tại trung tâm pháp trận, nói: "Thử nghiệm lần này đã cho ra kết quả rồi, và thực sự khó mà tin được, tay trái của cậu chỉ thêm một câu lên đó, lại khiến cho xác suất triệu hồi thành công từ 3% lập tức đề cao tới 94% rồi! Đâu đúng là lần đầu tiên trong từng ấy năm hành nghề tới nay, tôi được nhìn thấy một câu chú ngữ triệu hồi lại có ảnh hưởng lớn đến vậy đối với tiến trình định vị của pháp trận!"
Trái Trái vừa lòng nói: "Đương nhiên rồi, ta còn không hiểu hắn sao? Cái câu kẻ trong cuộc thì u mê, người ngoài cuộc thì sáng suốt chính là đạo lý này đó!"