Đa Nhãn Ma khẩn trương nói: "Vậy... phí giải phẫu thì sao?"
Lâm Ân nở nụ cười mang tính nghề nghiệp nói: "Phí dụng thì dễ bàn rồi! Trong khoảng thời gian này, Dạ Y chúng tôi đang xây dựng hình ảnh trước mắt công chúng, đang đắp nặn nên hình tượng một vị thiên sứ áo trắng chân chính, cho nên các loại phí dụng kia đều trực tiếp giảm sâu!"
"Vừa rồi tôi đã tính toán cho anh rồi, dược tề + phí giải phẫu, cả phần chiết khấu nữa, chỉ cần 1 vạn tiền khô lâu là đủ. Tôi lại giảm giá cho anh, chỉ lấy 9.998 tiền khô lâu thôi, thế nào? Có phải giá cả rất phải chăng hay không?"
【 đinh! Giá trị tinh thần của Đa Nhãn Ma -10】
【 đinh! Giá trị tinh thần của Đa Nhãn Ma -10】
"Bao nhiêu?" Đa Nhãn Ma lập tức mất bình tĩnh hỏi lại.
Lâm Ân nghiêm túc dò hỏi: "Anh không có tiền hả?"
Sau gáy Đa Nhãn Ma ‘Tí tách tí tách” tuôn ra lượng lớn mồ hôi lạnh. Gã cầm lấy túi tiền của mình, cẩn thận mà đếm đếm.
"Có thể... Có thể rẻ hơn một chút được không?"
Nói thật, cũng không phải gã không có tiền, chỉ là lần này gã đến nơi đây với tâm lý tùy tiện thử một lần xem sao, cũng dự tính dùng mấy đồng tiền mua chút thuốc về uống.
Nhưng gã thực sự không ngờ, mình chỉ tùy tiện đi khám bệnh mà bác sĩ lại nhìn ra bệnh nan y trên người gã rồi?
Lâm Ân cười tủm tỉm nói: "Có thể, 9.997 đồng tiền, anh định trả tiền mặt ư?"
Chỉ... Chỉ rẻ hơn có một đồng tiền hả?
Đa Nhãn Ma (;? ;: 益:;? ;) có chút nhăn nhó, đặt túi tiền lên bàn, nói: "Tôi... Tôi chỉ có 8 đồng tiền hắc lâu, cộng thêm mấy trăm đồng tiền khô lâu nữa... Cậu xem..."
Lâm Ân cười càng thêm hòa ái, nói: “Quần áo cũng có thể cầm cố nha."
Đa Nhãn Ma run rẩy đưa mắt nhìn đống quần áo đã bị cởi sạch của mình, lại cẩn thận đặt chúng nó lên quầy, hỏi: "Hiện giờ đã đủ chưa?"
Lâm Ân cẩn thận định giá đống quần áo kia một phen, mới mỉm cười nói: "Còn thiếu một đồng tiền hắc lâu, tiên sinh ạ."
Đa Nhãn Ma trở nên nóng nảy rồi.
Ta nào có nhiều tiền như vậy?
Ta cũng không phải một tên cẩu nhà giàu!
Nhưng ngay lúc ấy, đột nhiên đôi mắt gã lóe sáng lên, trong đầu thầm tính toán có nên trực tiếp chuồn đi hoặc là đánh chết tên nhóc con trước mặt hay không...
Chỉ là rất nhanh, Đa Nhãn Ma lại trực tiếp phủ quyết ý tưởng này.
Bởi vì vào thời điểm đó, ở ngay sau lưng gã, cách chừng năm mươi mét, mười mấy Dạ Y đang quần ẩu một người bệnh vừa mất đi khống chế, huyết tương cũng bị đánh văng ra ngoài…
(;? ;: 益:;? ;)
Quần thể hắc ám! Tổ chức tà ác! Tập đoàn bạo lực!
Trong đầu gã lập tức xuất hiện mấy chữ kia.
Hơn nữa, gã chỉ liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra, tuy vị Dạ Y trước mặt này luôn cười rất tươi, rất nhẹ nhàng, hòa nhã, nhưng một khi gã thật sự không lấy ra tiền, đối phương sẽ lật mặt còn nhanh hơn người khác lật bàn tay.
Hơn nữa, từ vừa nãy, vẫn có một cô y tá đứng ở cách đó không xa, luôn cầm cây lang nha bổng trên tay, đôi mắt chăm chú nhìn vào gã...
Không biết cô ấy đang muốn làm gì...
"Có mấy thứ tôi cũng không biết có thể cầm cố được hay không..." Đa Nhãn Ma nuốt một ngụm nước miếng, thật cẩn thận mà ngẩng đầu nhìn lên nói.
Lâm Ân nhấp một ngụm trà, bình thản hỏi: "Là cái gì vậy?"
Đa Nhãn Ma hít sâu một hơi, sau đó “Rầm” một cái, trực tiếp kéo cái quần đùi của mình xuống, để lộ ra một cái khuyên nhỏ được khảm vàng ròng, cực kỳ chói lọi, ngay trên cái (beep ——) của mình.
"Là cái khuyên của tôi." Gã có vẻ khuất nhục nói.
Đinh ~ Cái khuyên nhỏ kia lập tức lóe lên ánh sáng màu vàng lấp lánh.
Phốc —— Lâm Ân (ヾ? ? ? ? ) trực tiếp phun ra một ngụm trà đặc.
Chỉ thấy hắn dùng lực mà ôm lấy cổ họng của mình, sau đó không ngừng ho khan vì bị sặc.
"Khụ khụ khụ (thống khổ)—— khụ khụ —— "
Mà tiểu y tá vẫn một mực cầm lang nha bổng, đứng ở cách đó không xa chờ ám hiệu, cũng lập tức trở nên sửng sốt.
Là muốn ra tay ư?
Hẳn là như vậy rồi.
Vừa rồi Lương Y tiên sinh có nói, chỉ cần hắn khụ một tiếng thì gõ một lần, hiện tại, hắn đã khụ thành như vậy rồi, nghĩa là cô ấy phải gõ thật nhiều lần sao?
Nghĩ đến đây, cô y tá nọ lập tức cầm lang nha bổng, nhanh chóng lao thẳng tới phía sau Đa Nhãn Ma, (〃> 皿 <) nghiến răng nghiến lợi mà đập mạnh xuống.
"Thứ này có thể cầm cố hay không? Nó là thứ đáng giá nhất trên người tôi rồi đó..." Nhưng Đa Nhãn Ma còn chưa nói xong, chỉ nghe "Phanh" một tiếng nổ vang.
(ヾ? ? ? ? )——
Phốc ——
【 đinh! Mục tiêu nhận được buff tiêu cực: chấn động não cấp 7. 】
Đa Nhãn Ma trực tiếp bị tiểu hộ sĩ kia đánh cho nằm úp sấp xuống đất.
Mà cả đám người xung quanh vừa trông thấy một màn như vậy, đều trở nên kinh hoảng.
Lâm Ân cũng chấn động vì hành vi này rồi, hắn vội vàng ôm lấy cái cổ họng đang khó chịu vì sặc nước, thống khổ mà vươn tay nói: "Khụ khụ khụ —— dừng tay —— "
Phanh ——
"Khụ khụ khụ ——đừng đánh —— "
Phanh ——
"Thứ này không phải là —— khụ khụ —— "
Phanh ——
"Lần này không phải ám hiệu mà!"
Phanh ——
Tiểu hộ sĩ kia có chút sửng sốt. Tới lúc này, cô ấy mới đưa mắt nhìn về phía Đa Nhãn Ma. Chỉ thấy đối phương đã bị đánh cho phải quỳ rạp xuống đất, không ngừng “Ùng ục ùng ục” sùi bọt mép o(x﹏x)o, thậm chí còn hôn mê rồi.
Tiểu hộ sĩ nọ chỉ còn biết ngẩng đầu mờ mịt nhìn về phía Lâm Ân nói: "Ôi?"
...
Mấy phút đồng hồ sau, Đa Nhãn Ma vừa trải qua một ca giải phẫu chấn động não miễn phí ngoài định mức, o(╥﹏╥)o với gương mặt thổn thức, bị băng vải quấn kín đầu, gã ôm hơn một trăm kg dược tề do mình dùng toàn bộ gia sản mới mua được, lặng lẽ rời khỏi bệnh viện.
Dựa theo những lời vị bác sĩ ấy nói, những dược tề này tuyệt đối đủ để gã uống tới nửa năm.
Sau khi nhanh chóng đưa tiễn Đa Nhãn Ma rời đi, Lâm Ân lại quay về phía trước quầy lễ tân, cao giọng nói: "Người tiếp theo!"
Cũng không biết vì sao, rõ ràng lúc trước, có cả một dãy người tới xếp hàng phía trước quầy của hắn, nhưng tới hiện giờ lại trống trơn, chẳng có một ai nữa rồi?
Đây đúng là một chuyện vô cùng kỳ quái.
Nhưng may mắn vẫn có một người bệnh muốn nhanh chóng khám xong tình trạng của mình, lập tức chạy tới trước quầy của hắn.
"Bác sĩ, hẳn là lần này cậu sẽ không trực tiếp đánh ngất tôi, sau đó dứt khoát giải phẫu cho tôi ngay tại nơi này chứ?" Chỉ thấy một anh chàng Goblin toàn thân đen thui hắc ám vừa ngồi xuống trước quầy, có chút sợ hãi nhìn thẳng về phía Lâm Ân, vô cùng nhút nhát hỏi.