Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 528 - Chương 528: Trong Lòng Anh Có Gì Tâm Đắc Hay Cảm Ngộ Không???

Chương 528: Trong Lòng Anh Có Gì Tâm Đắc Hay Cảm Ngộ Không??? Chương 528: Trong Lòng Anh Có Gì Tâm Đắc Hay Cảm Ngộ Không???

Lâm Ân nhắm mắt, lập tức cắt ngang lời nói của đối phương: "Không có! Còn chưa kịp làm gì, đột nhiên chồng của người ta đã trở lại, kết quả là anh ta sợ tới mức vội vàng trốn trong ngăn tủ suốt cả đêm, toàn thân run run rẩy rẩy mà không dám rời đi!"

Goblin kia hét lên: "Sớm không trở về muộn không trở về, hết lần này tới lần khác lại trở về đúng vào lúc này, không phải là làm hỏng chuyện tốt của người ta sao?”

Lâm Ân liếc mắt nhìn gã, nói: "Đúng vậy, cho nên, hấp thu bài học kinh nghiệm của lần đó, người phụ nữ kia đã nghĩ ra một biện pháp, cô ta dặn người bán vải kia chuyên môn làm một cái mũ màu xanh biếc, thật là cao, thật là đẹp. Sau đó, cô ta vô cùng thâm tình tặng chiếc mũ kia cho chồng của mình, còn nói với anh chồng nọ rằng..."

"Bên ngoài bão cát lớn lắm, anh đội chiếc mũ này vào sẽ không làm tóc bay lung tung. Hơn nữa, khi anh đội chiếc mũ này lên, trong lòng em cũng không còn lo lắng thêm nữa, thật là tốt."

"Người chồng kia nghe xong, trong lòng vô cùng vui vẻ!" Lâm Ân nhắm mắt, khoanh tay nói: "Vì thế mỗi lần ra ngoài buôn bán, anh ta đều mang theo này chiếc mũ cao màu xanh biết đẹp đẽ ấy, đi rêu rao khắp nơi, còn thường xuyên gặp ai là khoe nấy."

"Sau đó thì sao?" Goblin kia ngơ ngác hỏi.

Lâm Ân nghiêm túc nhìn về phía đối phương, vỗ bàn một cái, nói: "Thì ngay ngày hôm đó, người bán vải kia lập tức tìm tới ngủ với vợ của anh lái buôn ấy!"

Goblin có vẻ vô cùng ngạc nhiên.

Lâm Ân nghiêm túc nâng chiếc kính một mắt lên, nói: "Rồi sau đó, chỉ cần người bán vải kia nhìn thấy anh chồng của cô ta đội cái nón xanh (cắm sừng!) đi ra ngoài, là trong lòng đều như mở cờ xưng huynh gọi đệ với đối phương, thậm chí còn gọi người chồng kia một tiếng đại ca."

"Nhưng trong lòng anh ta lại đang suy nghĩ, "Đại ca à, nón xanh trên đầu anh (cắm sừng!) đẹp lắm, nhưng đêm nay, lại đến lượt tôi làm đẹp cho anh xem~". Sau đó mỗi khi anh chồng nọ đội nón xanh (cắm sừng!) rời nhà, là người bán vải kia sẽ đúng giờ đúng địa điểm, buổi tối đi tìm vợ của anh ta chơi bời. Cứ như vậy, pằng đến trời long đất lở, pằng từ ngày này qua ngày khác, pằng tới đêm đêm không ngừng!"

Nói đến đây, Lâm Ân nhấp một ngụm trà, liếc mắt nhìn vị Goblin còn đang ngơ ngác phía đối diện, nói: "Tôi đã kể xong rồi. Sau khi nghe xong câu chuyện ngụ ngôn kia, trong lòng anh có gì tâm đắc hay cảm ngộ không?"

Xung quanh vừa rơi vào một mảnh yên tĩnh ngắn ngủi. Nhưng rất nhanh, vị Goblin kia đã ôm bụng ha ha cười phá lên: "Ha ha ha! Cái anh chồng nọ ngu ngốc quá đi! Bị người khác cắm sừng cũng không biết, ha ha ha ha! Câu chuyện này thật khôi hài! Chẳng lẽ trên thế giới này vẫn còn một kẻ ngu ngốc như anh ta sao? Ha ha ha!"

Lâm Ân: "..."

Lâm Ân có chút phức tạp, đưa mắt nhìn đối phương, sau đó tháo chiếc mũ xanh biếc trên đầu mình xuống, lại trịnh trọng đặt nó xuống mặt bàn, ngay trước mặt vị Goblin kia.

Hắn nhắm mắt lại nói: "Đúng vậy... Híc... Cái kia, vậy… ngoại trừ điều này ra, anh còn ngộ được điều gì khác hay không?"

Goblin kia vẫn cười ha ha mà ôm bụng nói: "Người bán vải kia đúng là quá sung sướng, quá sảng khoái mà! Khiến cho tôi cũng không nhịn được trong lòng có chút hâm mộ đối phương! Ha ha ha!"

"..."

"..."

Lâm Ân xoa nhẹ huyệt Thái Dương, hai mắt trợn tròn, có thể nói ra những lời này, hiển nhiên là đối phương hoàn toàn không hiểu được ý nghĩa mà hắn đang muốn truyền tải!

"Vậy... vậy anh có thấy chiếc mũ của tôi đẹp không?"

"Đẹp nha!"

"Anh có thích không?"

"Thích nha!"

"Nếu anh đã thích như vậy, tôi sẽ tặng nó cho anh. Anh thấy... Thế nào?"

Goblin mừng rỡ vô cùng, lập tức nói: "Đương nhiên là rất vui vẻ rồi!"

Lâm Ân có chút nhức trứng nói: "Híc..."

...

Vài phút sau, Lâm Ân đẩy cửa đưa anh chàng Goblin hắc ám nọ ra ngoài, hắn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đặt thuốc an thai vào tay đối phương, sau đó vươn tay, chỉnh giúp anh chàng nọ chiếc mũ phớt cao màu lục như một mảng thảo nguyên cỏ xanh mượt mà trên đầu.

"Quý khách à, nói như thế nào đây... Anh đừng suy nghĩ quá nhiều, sau khi trở về, anh lại cẩn thận nghiên cứu câu chuyện ngụ ngôn tôi vừa chia sẻ với anh một phen, sau đó thường xuyên vươn tay sờ sờ chiếc mũ tôi tặng trên đầu này..."

"Chờ đến lúc nào, anh hiểu được vài điều gì đó, đến lúc ấy anh sẽ hiểu được dụng tâm lương khổ của tôi..."

Goblin đẩy chiếc mũ phớt cao màu xanh lá gần như muốn che khuất đôi mắt trên đỉnh đầu, để lộ ra hàm răng trắng nõn, nói: "Cám ơn bác sĩ! Tôi tới nơi này xem bệnh, còn nhận quà của cậu như vậy, thật sự có chút ngượng ngùng nha!"

Lâm Ân từ từ nhắm hai mắt lại, rồi vẫy vẫy tay nói: "Không có việc gì, không có việc gì, đây là chuyện nên làm mà. Hai vợ chồng anh cũng nên trở về sớm một chút đi, thuận tiện nói một câu..."

Hắn khụ khụ hai tiếng, khẽ liếc mắt nhìn xung quanh một cái, sau đó tiến đến, ghé sát bên tai đối phương nói:

"Về sau, nếu lúc trở về, anh còn nhìn thấy đủ loại Goblin đang đứng xếp hàng chờ trước cửa nhà mình, thì anh đừng lộ mặt ra, cứ lặng lẽ ẩn núp kín kín một chút, rồi liếc mắt từ bên ngoài, nhìn vào nhà mình một cái, lại nói sau, anh đã hiểu chưa?"

Goblin kia có chút sửng sốt, rồi cảm động sụt sùi nói: "Bác sĩ tiên sinh! Cậu đúng là một người nhân hậu mà! Người khác đều nói Dạ Y các cậu vô cùng xấu xa, nhưng tới hôm nay, tôi mới biết, những lời bọn họ nói đúng là đánh rắm cả. Cậu chính là vị bác sĩ tốt nhất tôi từng gặp."

"Yên tâm, các tiểu đệ ở bên ngoài xếp hàng chờ tôi về nhà, tôi làm đại ca nói như thế nào cũng phải hào sảng mà bày tỏ một chút. Sau khi về nhà, tôi nhất định sẽ mang rượu thịt thật ngon tới khao bọn họ!"

Lâm Ân có chút nhức trứng mà vỗ lên trán mình một cái.

Chuyện kiểu này… hắn thực sự không thể nói toẹt ra được! Nhưng đã ám chỉ đến mức này rồi. Haizzz… rốt cuộc là về sau này có thể hiểu được hay không đành phải dựa vào tạo hóa của vị Goblin này thôi!

...

Vài phút sau, Lâm Ân mở to đôi mắt cá chết cùng mấy tiểu y tá xung quanh tiễn đôi vợ chồng Goblin rời khỏi.

Goblin hắc ám đội chiếc mũ phớt cao xanh biếc ôm người vợ đang mang thai với vẻ mặt thẹn thùng của mình, trên môi nở nụ cười xán lạn, từ phía xa xa ngả mũ chào Lâm Ân, nói: "Cám ơn cậu nha! Bác sĩ tiên sinh! Chúng tôi đi trước đây! Chờ sau khi mấy đứa nhỏ ra đời, chúng tôi lại đến tìm cậu sau!"

Bình Luận (0)
Comment