Lời này vừa nói ra, ánh mắt của tất cả Dạ Y đều đổ dồn lên người Lâm Ân, sắc thái bên trong ánh mắt cũng từ bình thản chờ đợi, chuyển thành kinh hãi không thôi.
Bởi vì chẩn đoán bệnh nguyền rủa là một chuyện vô cùng phiền toái, vị Dạ Y chuyên môn nghiên cứu nguyền rủa nọ cũng phải mất một khoảng thời gian không ngắn mới có thể kiểm tra được hai loại nguyền rủa kia, nhưng vị Lương Y tiên sinh này lại có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra trên cơ thể bệnh nhân nọ có hơn mười tám loại nguyền rủa?
Quả nhiên… đối phương chính là một vị Dạ Y cấp tiền bối!
Lâm Ân nghiêm túc nói: "Được rồi! Chúng ta bắt đầu đi! Không được bỏ qua cho bất cứ người nào đang ở mặt tại nơi này, hơn nữa không chỉ khoanh vùng bên trong đại sảnh, bên ngoài cũng phải kiểm tra thêm một bước nữa, một khi phát hiện người có tiếp xúc gần gũi với đối phương, phải lập tức tiến hành cách ly!"
Nhóm Dạ Y xung quanh đều gật đầu, ánh mắt trở nên ngưng trọng, quát to một tiếng: "Nghe lời Lương Y tiên sinh! Chuẩn bị sương khói tê liệt!"
"Rõ!"
Chỉ trong nháy mắt sau, từ hai bên sườn trên chiếc mặt nạ của nhóm Dạ Y đang vây quanh những bệnh nhân kia, đều phun ra ra từng luồng sương khói màu trắng.
Phù phù ——
Phù phù ——
Bên trong mảnh sương mù màu trắng ấy, từng người bệnh đều mở miệng ho khan, trong lòng hoảng sợ mà ngã xuống đất.
Lâm Ân gõ gõ lên chiếc mặt nạ, hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ Dạ Y, sau đó nhắm mắt nói: "Được rồi, lưu lại một bộ phận người ở trong đại sảnh tiến hành kiểm tra, những Dạ Y khác theo tôi đi khống chế cổng truyền tống bên ngoài, một khi gặp được người nào xuất hiện phản ứng với nguyền rủa, lập tức tiến hành gây mê vật lý và cách ly!"
"Rõ!"
Rất nhanh sau đó, Lâm Ân đã dẫn theo mười mấy Dạ Y, nhanh chóng xuyên qua vách tường, đi tới khu vực quảng trường ở bên ngoài đại sảnh.
Vào lúc này, ngay tại cổng truyền tống bên trên quảng trường, những người bệnh vừa đi đến nơi này muốn chẩn đoán bệnh, lập tức mang theo vẻ mặt ngơ ngác đứng ở nơi đó, hoàn toàn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.
Bọn họ chỉ nhìn thấy cánh cửa tại thánh đường đột nhiên đóng lại từ bên trong, sau đó những Dạ Y mang theo mặt nạ mỏ chim kia nhanh chóng xuyên qua vách tường giống những con u linh.
"Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?"
"Tôi nghe nói trong khoảng thời gian gần đây, nhóm Dạ Y đang cố gắng đắp nặn hình tượng chính diện cho mình, hẳn là bọn họ sẽ không giống trước kia, một lời không hợp là lôi người ta đi giải phẫu đâu?"
"Ừm, hẳn là vậy đó! Dù sao thoạt nhìn bọn họ cũng không phải những kẻ không nói đạo lý..."
Nhưng những bệnh nhân này còn chưa nói xong, Lâm Ân vừa rời khỏi vách tường, quét mắt nhìn đám người đang đứng trên quảng trường một cái, chợt nghiêm túc nâng tay lên, chỉ thẳng về phía trước: "Mọi người làm việc thôi! Vì sự an toàn và khỏe mạnh của người bệnh! Không được bỏ qua bất cứ một người nào! Nghe rõ chưa?"
"Nghe rõ chưa?"
Mọi người đều sửng sốt.
Mà cũng chính tại một khắc này, khi đám người đang đứng trên quảng trường còn chưa kịp phản ứng lại, lượng lớn sương khói gây tê đã phun ra từ bên trong mặt nạ của nhóm Dạ Y, nhanh chóng lan tràn tới, ầm ầm thổi quét về phía bọn họ.
Mà ở bên trong mảnh sương khói ấy, những Dạ Y mang theo mặt nạ mỏ chim cầm xiềng xích và dao giải phẫu trong tay, giống như một nhóm côn đồ trực tiếp lao thẳng về phía bọn họ.
Mọi người: "Oa nha nha nha (ΩДΩ)!"
...
Mà cùng lúc đó, phía trên con đường truyền tống đi thông tới quảng trường, một lão giả râu bạc với vẻ mặt vui mừng, đang cầm báo cáo trong tay, đi nhanh về phía bệnh viện.
Lão chính là viện trưởng của thánh đường Quần Tinh, cũng là một trong số những người khởi xướng chủ yếu đối với quá trình đắp nặn hình tượng chính diện hoá của Dạ Y lần này.
Lão quản lý bệnh viện đã được vài chục năm.
Tuy trên thực lực, lão không thể so sánh với những Dạ Y được cử ra ngoài mang về công huân chói mắt ấy, nhưng lão lại thắng bọn họ ở thâm niên làm nghề, ở y thuật tỉ mỉ, ở nhân phẩm tốt, cho nên cũng được chủ mẫu cực kỳ tín nhiệm.
"Xem ra chiến dịch đắp nặn hình tượng chính diện cho Dạ Y lần này đã thấy được một chút hiệu quả sơ bộ rồi." Gương mặt lão vô cùng vui vẻ, luôn miệng cười ha hả, vuốt vuốt chòm râu của mình.
"Những người đến xem bệnh đã gia tăng một cách rõ rệt, đánh giá của bọn họ đối với Dạ Y, đã được đổi mới hơn một chút, không còn giữ vững định kiến cho rằng Dạ Y là những kẻ điên tà ác như trước kia nữa, nếu tình trạng này có thể củng cố và duy trì liên tục trong vài chục năm, khẳng định là sau này, Dạ Y thật sự có thể trở thành người thực thi chính nghĩa, là hóa thân của thiên sứ trong mắt mọi người rồi!"
Vẻ mặt lão đầy vui mừng.
Nói cho cùng, dưới kế hoạch xuất sắc của lão, lão đã tạm thời thay đổi được một chút truyền thống cũ kỹ của Dạ Y, đó là một lời không hợp hoặc nhìn thấy ai có bệnh là trực tiếp đi lên mổ xẻ người ta ra rồi.
Cũng cấm tiết hành vi cực kỳ máu tanh như mổ sọ ngay trước mặt mọi người, hay là quần thể vây công, không cần biết người ta có bệnh hay không đã trực tiếp đánh ngã người ta rồi, đó là hành vi cực kỳ ác liệt, mang đến ấn tượng xấu xa cho người khác mỗi khi hình dung về Dạ Y.
Ừm… tạm thời lão không thể quản được những Dạ Y khác, nhưng ít ra ở bên trong thánh đường Quần Tinh, nhóm Dạ Y dưới tay lão đang chậm rãi và vững vàng phát triển theo mô hình bác sĩ bình thường rồi.
Nếu nơi này làm thí điểm thành công, chờ tới khi chủ mẫu vui vẻ, rất có khả năng trong tương lai, mô hình của lão có thể tiến hành mở rộng ra để đào tạo toàn bộ Dạ Y trong thành Hắc Dạ.
Nếu ngày đó thực sự đến, cũng có nghĩa là kế hoạch của lão thực sự đạt thành mục tiêu rồi.
Cứ như vậy, lão mang theo vẻ mặt vui sướng nhanh chóng đi tới khu vực quảng trường bên ngoài thánh đường.
Nhưng đúng vào lúc này, một sinh vật đang hoảng hốt vô cùng, vừa đi vừa không ngừng ho khan, mới nhìn qua đã biết là tiến đến xem bệnh rồi, có chút không cẩn thận đụng phải bờ vai của lão, sau đó, đối phương vội vàng chạy thẳng một mạch về phía xa xa.
Viện trưởng có chút sững sờ, đưa mắt nhìn người bệnh vừa hoảng hốt vừa vội vàng chạy đi kia, sau đó lão quay đầu, lập tức trông thấy một mảnh sương khói màu trắng cuồn cuộn bao phủ phía trên quảng trường.
"Đây là..."