Dị Giới Dược Tề Sư (Bản Dịch)

Chương 539 - Chương 539: Nguyền Rủa Phát Tán!

Chương 539: Nguyền Rủa Phát Tán! Chương 539: Nguyền Rủa Phát Tán!

Lâm Ân không nói hai lời, lập tức chạy như điên về phía đó, nhanh chóng mở toang cánh cửa của phòng tiện ích ra.

"Miêu Miêu, cô có ở bên trong không?" Hắn vội vàng hỏi.

Mà cũng chính tại một khắc này, ánh mắt hắn lập tức rơi xuống chiếc hòm cũ nát vốn được đặt ở chỗ sâu bên trong phòng tiện ích… và nó đã bị mở ra.

Đồng thời, hắn cũng nhìn thấy cô bé với hình hài của một con chó Akita Inu, đang ghé sát tới, nhìn sâu vào thứ được đặt bên trong cái hòm ấy.

Ông —— Ánh mắt Lâm Ân lập tức trở nên trống rỗng.

Bởi vì hắn biết … mình đã xem nhẹ một nhân tố cực kỳ trọng yếu rồi.

Đó là lòng hiếu kỳ của mấy con chó và mèo cực kỳ lớn, thậm chí lòng hiếu kỳ của mấy cô bé cũng lớn không kém hai loài động vật kia.

Mà khi chó+ mèo + em gái … ba loại sinh vật này trộn lẫn cùng một chỗ...

Gần như trong nháy mắt ấy, bên tai Lâm Ân đã vang lên một chuỗi âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

【 đinh! Ngươi phát động nhiệm vụ đặc thù: "Miêu" Nhĩ Nương dị thường. 】

【 giới thiệu nhiệm vụ 】: Rõ ràng đối phương là một con chó, không hiểu vì sao lại tự nhận mình là mèo, có lẽ ngươi nên cẩn thận nghiền ngẫm một chút, hẳn là có thể phát hiện thêm càng nhiều chân tướng bí ẩn bên trong...

【 mục tiêu nhiệm vụ 】: hoàn thành quá trình chữa trị cho "Miêu" Nhĩ Nương.

【 khen thưởng nhiệm vụ 】: 2000 tiền khô lâu, 3000 kinh nghiệm, gậy chọc mèo x1, phối phương dược tề đặc thù x1

Lâm Ân vừa trông thấy phần khen thưởng của nhiệm vụ, đã lập tức nhận ra nhiệm vụ lần này không đơn giản. Bởi vì trên cơ bản, mỗi khi khen thưởng vượt quá đơn vị hàng ngàn, thì toàn bộ đều không ngoại lệ, sẽ là một đống nhiệm vụ làm người ta vô cùng căm ghét, ghê tởm.

Lúc ấy, thân thể Lâm Ân lập tức cứng đờ tại chỗ.

Xung quanh chìm trong một mảnh yên tĩnh.

“Ca ca ca” —— Hồi lâu sau, toàn thân Cẩu Nhĩ Nương vốn đang ghé sát vào cái hòm, chăm chú nhìn vào thứ bên trong, lại chậm rãi trở nên rung động.

Sau đó, cô ấy chậm rãi quay đầu lại, trên mặt đầy nước mắt và sợ hãi, rồi run rẩy nhìn về phía Lâm Ân, nói: "Miêu Miêu lại là một con chó..."

Nhìn thấy khuôn mặt của một con chó tràn ngập nước mắt và sợ hãi, bên tai Lâm Ân lại không ngừng truyền đến âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

【 đinh! Giá trị tinh thần của Miêu Miêu -20】

【 đinh! Giá trị tinh thần của Miêu Miêu -20】

【 đinh! Giá trị tinh thần của Miêu Miêu -20】

Hắn lập tức vươn tay tới, nghiêm túc trấn an đối phương: "Không phải như thế đâu meo, Miêu Miêu, cô hãy nghe tôi nói, cô là một con Miêu Nhĩ Nương đáng yêu, một chú mèo thích ăn cá, làm sao có thể là gou được?"

[ gǒu là phiên âm pinyin của từ 狗 – con chó. Chắc Lâm Ân không muốn nhắc đến từ chó sợ làm Cẩu Nhĩ Nương hoảng sợ, nên mới dùng gou. ]

"Còn nữa, những tấm gương trong cái hòm kia đều là bị thi triển ma pháp gương biến dạng rồi, người nào soi vào cũng thấy mình là gou hết, vô cùng đáng sợ nên mới bị cất đi đó. Nào, đi lại gần chỗ tôi đây, để tôi cho cô ăn một chút cá khô nhỏ nhé meo!"

Lâm Ân vừa nói xong, đã nhanh chóng móc một con cá mặn từ trên người mình ra.

Cẩu Nhĩ Nương vẫn không ngừng rơi lệ, hai mắt run run, nước mắt “Tách tách tách” rơi xuống đất, sau đó dùng sức mà lắc đầu, run rẩy nói: "Miêu Miêu là một con chó..."

【 đinh! Giá trị tinh thần của Miêu Miêu -20】

Lâm Ân cũng trở nên gấp gáp rồi, hắn cầm con cá mặn trên tay, không ngừng lắc lư, nói: "Đã nói không phải rồi mà meo ô! Nếu cô còn không tin, đợi nữa tôi đi qua soi gương cho cô xem, cam đoan là nhìn tôi cũng giống hệt một con chó. Cho nên đừng nghĩ mấy chuyện vớ vẩn ấy nữa meo ô, mau tới đây, ăn cá nào~ thu thu!"

Cẩu Nhĩ Nương vốn đang khóc lại đột nhiên kêu to, còn điên cuồng cào một cái lên mặt mình. Mấy vết máu "Soạt soạt soạt" trực tiếp xuất hiện trên gương mặt của cô bé: "Miêu Miêu không thích ăn cá mặn meo ô!"

Gần như cùng thời điểm ấy, bên tai Lâm Ân lập tức truyền đến âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

【 đinh! Giá trị tinh thần của Miêu Miêu -30】

【 đinh! Giá trị tinh thần của Miêu Miêu đã chạm đáy! 】

"Meo ô!"

Giây tiếp theo, một tiếng mèo kêu bén nhọn lập tức vang lên trong phòng tiện ích, khiến cho toàn bộ mọi thứ xung quanh đều "Rắc rắc rắc" mà bật tưng lên, thậm chí còn va đập vào nhau.

Chớp mắt sau đó, cái hòm kia lập tức biến thành hòm đầu mèo, ngăn tủ cũng biến thành ngăn tủ đầu mèo, đống nồi bát gáo bồn xung quanh lại “ba ba ba” lần lượt từng cái không ngừng thay đổi hình dạng vốn có, trở thành đầu mèo.

【 cảnh báo! Cảnh báo! Nguyền rủa dị thường có tính khuếch tán đang tăng lên! 】

【 cảnh báo! Ký chủ đang đã bị nguyền rủa dị thường ảnh hưởng! 】

Nhưng lúc này đã quá muộn rồi.

Bởi vì tốc độ lan truyền của thứ sóng âm ấy quá nhanh, lại còn phát tán bên trong một căn phòng chật hẹp như thế này, khiến cho ngoại trừ cô bé kia, thì Lâm Ân, vốn là sinh vật duy nhất ở trong đây, gần như đã trở thành tồn tại đứng mũi chịu sào, trực tiếp bị thứ nguyền rủa nọ trùng kích tới.

"Meo ô!" Gần như trong nháy mắt ấy, trên người Lâm Ân vốn đang cầm con cá mặn không ngừng lắc lư, chợt bốc lên một luồng sương khói. Rất nhanh, bộ trường bào Dạ Y trên người hắn lập tức trở nên lỏng lẻo, rời rạc mà rơi xuống đất.

Ngay sau đó, một con mèo đực với hai màu đen trắng đan xen, vội vàng chui ra từ bên trong bộ quần áo nọ, trên miệng có ngậm một con cá mặn. Nó lập tức dùng một loại tốc độ khó có thể tưởng tượng nổi để chạy về phía cánh cửa của phòng tiện ích, sau đó lao thẳng ra ngoài.

Mà lúc này, ở bên trong phòng tiện ích, bộ lông toàn thân Cẩu Nhĩ Nương đã xù cả lên, bốn chân chấm đất, hàm răng nghiến chặt, hai mắt đã biến thành một mảnh huyết hồng, cái đuôi gần như đã dựng lên thành một đường thẳng tắp.

"Miêu Miêu! Miêu Miêu không phải chó!" Cô bé ngẩng đầu lên, thống khổ hét to một tiếng.

Ngay trong khoảnh khắc đó, vách tường của phòng tiện ích và đại sảnh lập tức vang lên một tiếng "Rầm", bị móng vuốt cào lên, trực tiếp xuất hiện những vết tích dài đến mấy mét.

Bình Luận (0)
Comment