Lâm Ân nhìn những tấm ảnh chụp máu tanh mà tàn nhẫn dưới sàn nhà kia, cũng nhìn thấy dấu vết chú thuật còn lưu lại bên trên.
Là người phụ nữ kia đã thi triển chú thuật che khuất đôi mắt của Miêu Miêu ư?
Là bọn họ mang theo chứng cứ về đoạn thời gian bi thảm mà mình từng trải qua, nhưng bà ấy lại không muốn để cô bé Miêu Miêu này nhớ lại quá trình tra tấn tàn nhẫn ấy, bởi vậy mới lưu lại cho cô bé này một lời nói dối mỹ lệ sao?
Cũng có lẽ, bà ấy một mực để cho Miêu Miêu mang theo những bức ảnh chụp này, chỉ vì chờ đợi… đến một ngày nào đó, chúng sẽ bị người khác phát hiện ra chân tướng đang bị che giấu bên trong, khiến cho quãng thời gian bi thảm của bọn họ không còn bị lấp kín dưới bóng râm màu đen kia nữa...
Bà ấy dùng phương thức này chỉ vì hi vọng tới một ngày kia, Miêu Miêu có thể tìm được hy vọng và cứu chuộc ở bên trong thế giới hắc ám này...
Lâm Ân không khỏi hít sâu một hơi.
Nhưng nơi này vốn là thế giới hắc ám, vốn là địa ngục.
Ngay cả ánh sáng cũng bị tầng mây thật dày trên kia che đậy lại, làm sao bọn họ có thể tìm được hy vọng bên trong đáy biển sâu này?
Có điều... Lâm Ân nhắm hai mắt lại, chậm rãi vươn móng vuốt tới, ấn xuống lồng ngực của mình.
Cùng với một mảnh hào quang màu trắng lưu chuyển, hắn vừa phát động năng lực xóa bỏ nguyền rủa lần thứ hai đối với chính mình. Thân thể hắn nhanh chóng kéo dài ra, chậm rãi khôi phục lại hình dáng bình thường.
(Sau khi nâng cấp năng lực, Lâm Ân có thể đồng thời xóa bỏ nguyền rủa cho hai mục tiêu khác nhau.)
Hắn mở hai mắt, quang mang trong mắt đã đổi thay, trở thành kiên định dị thường.
Hắn phải làm một chuyện vô cùng mạo hiểm, cũng vô cùng tàn nhẫn.
Hắn phải đánh thức Miêu Miêu dậy.
Hắn muốn cô bé này phải đối diện với quá khứ cực khổ của mình. Hắn cần phải đánh thức những ký ức phủ đầy bụi mà cô ấy đã quên đi kia.
Bởi vì muốn chữa trị, chỉ có đối mặt.
Bởi vì trốn tránh vĩnh viễn cũng không giải quyết được vấn đề.
Làm theo phương thức của người phụ nữ kia, cố nhiên cũng có thể mang đến một chút an ổn tạm thời, nhưng những vết sẹo trong đáy lòng kia vẫn còn ở đó mãi mãi, vẫn bộc phát hàng đêm, rồi không ngừng kéo cô ấy xuống, chìm sâu vào đau khổ.
Nếu nói như vậy...
Lâm Ân lập tức vươn tay tới, nhẹ nhàng nhỏ từng giọt【 lòng cảm thông của thiên sứ tự trói 】vào trong miệng Miêu Miêu.
Tuy loại dược tề này không thể thanh tẩy nguyền rủa, nhưng sau khi uống nó vào, trong khoảng thời gian ngắn, nó vẫn có thể áp chế nguyền rủa.
Tỉnh lại đi, Miêu Miêu.
Có lẽ tỉnh lại sẽ khiến cô cực kỳ thống khổ, sẽ khiến cô không thừa nhận nổi, nhưng tôi tin tưởng, cô nhất định có thể vượt qua, bởi vì... chẳng phải cô còn muốn đi tìm mẹ của mình sao?
Nếu muốn, sao cô có thể quên đi mọi chuyện được?
Cùng với những giọt dược tề không ngừng rơi xuống, từng luồng sáng màu vàng cũng chậm rãi lóe lên, bao bọc lấy thân thể của Miêu Miêu, hàng lông mi trên khuôn mặt cô ấy vừa giật giật hai cái, đôi mắt vốn đang mở to cũng dần dần xuất hiện một chút thần thái.
Hồi lâu sau, Miêu Miêu mờ mịt lắc lắc đầu, xoa xoa đôi mắt, rồi chậm rãi đứng dậy từ dưới mặt đất, mờ mịt nhìn chung quanh.
Rất nhanh, ánh mắt của cô ấy đã rơi xuống trên người Lâm Ân đang mặc quần đùi, ngồi đối diện với mình.
"Ai... Bác sĩ tiên sinh, tôi bị làm sao vậy meo ô?"
Lâm Ân lặng lẽ nhìn cô ấy, nói: "Cô thực sự không nhớ được chuyện gì sao? Miêu Miêu."
Miêu Miêu mờ mịt mà gãi gãi đầu, nói: "Không... Thực sự không nhớ ra, chẳng lẽ Miêu Miêu lại phát cuồng rồi meo ô?"
Lâm Ân không nói gì thêm nữa.
Miêu Miêu có chút mơ hồ xen lẫn với nghi hoặc. Cô ấy đưa mắt nhìn vị bác sĩ kỳ quái phía đối diện, sau đó theo vô thức, ánh mắt kia lập tức rơi xuống những bức ảnh chụp đang bị bày đầy ra dưới đất.
"Di? Chúng là ảnh chụp của Miêu Miêu ư?" Cô ấy tò mò sờ sờ vào chiếc túi xách trống trơn của mình, sau đó bộ móng vuốt nhỏ vươn tới, muốn cầm lấy những bức ảnh chụp ở dưới đất kia.
Nhưng móng vuốt của cô ấy còn chưa chạm đến chúng, toàn thân đã trở nên cứng ngắc.
Trong đôi mắt còn đang mờ mịt kia, lập tức hiện lên những hình ảnh tàn khốc tanh máu bên trong xấp ảnh chụp nọ.
Ông —— Thân thể Miêu Miêu giật mạnh lên một cái, sau đó run rẩy không ngừng, và gần như là theo bản năng, những đốt ngón tay trên bộ móng vuốt ấy lập tức bật tung ra.
"Đó là..." Sắc mặt Miêu Miêu từ từ trở nên tái nhợt.
Những cảnh tượng tanh máu trên mỗi một bức ảnh kia, cứ như hình ảnh bị cắt ra từ bên trong một bộ phim điện ảnh, sau đó không ngừng chớp động bên trong con ngươi của cô ấy.
"A—— " Chỉ nháy mắt sau đó, trong đầu Miêu Miêu lập tức vang lên một tiếng thét chói tai đầy thê lương thảm thiết. Tiếng hét này xuất phát từ chỗ sâu nhất bên trong ký ức, rồi nhanh chóng lan tràn, một mực vang vọng và quanh quẩn trong đầu cô ấy.
Giống như một mảnh hắc ám nặng nề vừa đổ sập xuống…
Giống như những cảnh tượng bên trong xấp ảnh kia vừa chuyển động…
Lưỡi dao sắc bén.
Ngọn đèn chói mắt trên bàn giải phẫu.
Khẩu trang trắng bệch.
Xiềng xích lạnh như băng.
Làn da bị đâm vào, huyết dịch văng tung toé và tiếng gào thét bén nhọn.
"A!!!" Miêu Miêu lập tức đưa tay ôm lấy đầu mình, rồi ngẩng lên, phát ra một tiếng thét chói tai bén nhọn như muốn xé toang cổ họng.
Con ngươi trong mắt cô ấy đã trở nên điên cuồng mà run rẩy.
Dường như những cảnh tượng cô ấy vừa bắt gặp trong xấp ảnh chụp dưới đất kia đang chuyển động, cô ấy ngẩng đầu, thật đáng sợ, như thể bản thân vừa rơi vào căn phòng bị những rỉ sét và vết máu phủ kín kia.
Cô ấy nhìn thấy vách tường đang đổ máu…
Cô ấy nhìn thấy từng chuỗi xiềng xích bén nhọn đầy vết máu từ trên trần nhà rơi xuống…
Cô ấy ngẩng đầu lên trên, nhìn thấy mẹ mình với khuôn mặt trống rỗng, và thân thể đầy những sợi dây thép xỏ xuyên qua…
Nhìn thấy cha mình đang ở bên cạnh bà với đôi mắt run run, với khuôn mặt đã bị đào rỗng, cùng hàng đống nội tạng không ngừng nhúc nhích bên trong…
Nhìn thấy anh trai đã bị người ta cắt đi toàn bộ thịt trên người, chỉ còn lại một bộ xương với những sợi dây thần kinh và mạch máu còn đang nhúc nhích...
Cô ấy cũng nhìn thấy thứ huyết nhục đang chảy trên người mình.